Tôi để cơn gió nhẹ nhàng dập dờn làm mát lạnh hai má trong khi ra quyết định. Dù có chiếc vòng tay, tôi nên lờ nó đi và bắn chết Finnick. Thực sự chẳng có gì hứa hẹn với mối liên minh này cả. Còn anh ta cũng không quá nguy hiểm để có thể vượt mặt. Bây giờ khi chúng tôi đã có được sự tin tưởng, có lẽ nó là cơ hội duy nhất để giết anh ta. Tôi có thể dễ dàng bắt chết Finnick từ sau lưng khi đang bước đi. Tất nhiên nó thật là hèn hạ nhưng sẽ hèn hạ hơn không nếu tôi còn chờ đợi? Quen biết anh ta nhiều hơn nữa? Nợ anh ta nhiều hơn? Không, đây chính là lúc rồi.
Tôi liếc nhìn lần cuối vào những dáng người đang đánh nhau và tụt xuống mặt đất. Nhưng khi đáp xuống, tôi thấy Finnick như bắt kịp ý nghĩ của tôi. Như thể anh ta biết tôi vừa thấy gì và nó ảnh hưởng tới tôi thế nào vậy. Anh ta ngẫu nhiên đặt một trong những chiếc đinh ba lên vị trí phòng thủ.
“Chuyện gì xảy ra ở đó vậy Katniss? Bọn họ có nắm tay nhau không? Có đọc lời thề không dùng bạo lực không ? Hay là vứt béng đống vũ khí xuống biển hòng chống đối Capitol?” Finnick hỏi.
“Không,” tôi trả lời.
“Không,” Finnick lặp lại. “Vì bất kì chuyện gì xảy ra trong quá khứ cũng chỉ là quá khứ. Không ai trong cái trường đấu này tình cờ là một kẻ chiến thắng đâu.” Anh ta nhìn chằm chằm Peeta một lúc. “Có lẽ trừ Peeta ra .”
Finnick là người biết sau ông Haymitch và tôi. Về Peeta. Thành thật và nội tâm hơn những người còn lại trong chúng tôi. Finnick đã hạ gục tên ở quận năm mà không chớp mắt. Còn tôi mất bao lâu để thực hiện đòn chí mạng? Tôi vọt tới để chém giết khi nhắm vào Enobaria, Gloss và Brutus. Còn Peeta ít nhất cũng thương lượng trước tiên. Nếu thế sẽ có thể có sự liên minh rộng hơn. Nhưng để làm gì chứ?
Finnick đã đúng. Tôi cũng đúng. Mọi người ở trong đấu trường không được vinh danh vì lòng thương hại của họ.
Tôi hiểu cái nhìn chằm chằm của Finnick và đánh giá tốc độ của anh ta so với tôi. Cả thời gian mà một mũi tên xuyên qua não anh ta với thời gian chiếc đinh ba găm vào cơ thể tôi. Tôi có thể thấy Finnick đang đợi tôi hành động trước để tính toán xem sẽ ngăn chặn hay trực tiếp nhào vào tấn công. Tôi cảm giác gần như hai người sắp ra tay thì Peeta tình cờ bước vào giữa.
“Thế có bao nhiêu người chết?” cậu ấy hỏi.
Tránh ra, tên ngốc kia, tôi tự nhủ. Nhưng Peeta vẫn cắm rễ lỳ lợm giữa chúng tôi.
“Khó nói lắm,” tôi trả lời. “Tớ nghĩ ít nhất phải sáu. Và họ vẫn đang đánh nhau.”
“Tiếp tục đi thôi. Chúng ta cần nước uống.” cậu ấy nói.
Hoàn toàn không có dấu hiệu của suối nước ngọt hay vũng ao nào còn nước muối thì ở khắp nơi. Tôi lại nghĩ tới cuộc đấu trước đó lúc tôi gần như chết thì bệnh mất nước.
“Tốt hơn là mau tìm được chút nước.” Finnick nói. “Chúng ta cần ẩn nấp khi những kẻ khác đến săn lùng tối nay.”
Chúng tôi. Chính chúng tôi. Bị săn đuổi. Được rồi, có lẽ việc giết chết Finnick là hơi vội vã. Anh ta vần còn có ích lắm. Finnick hẳn là có được sự phê duyệt của ông Haymitch. Ai biết tối nay sẽ xảy ra điều gì? Nếu ngày càng tồi tệ, tôi luôn có thể giết anh ta khi đang ngủ. Thế nên tôi để thời cơ trôi qua. Và Finnick cũng thế.