“Cúi xuống !”
Finnick ra lệnh bằng một giọng đầy quyền uy, khác hẳn với tiếng gầm gừ quyến rũ bình thường khiến tôi hành động ngay. Chiếc đinh ba xẹt qua đầu tôi và có một âm thanh va chạm tởm phát nôn khi nó đến được chỗ mục tiêu. Người đàn ông từ quận 5, kẻ say khướt đã nôn thốc lên sàn đấu kiếm, đổ gục người xuống đầu gối khi Finnick nhổ chiếc đinh ra khỏi ngực hắn.
“Đừng tin người Quận 1 và 2.” Finnick nói.
Chẳng còn thời gian mà truy vấn câu nói này. Tôi nhấc chiếc bao tên ra.
“Mỗi người một phía chứ?” tôi nói.
Anh ta gật đầu và tôi đi vòng quanh đống phần thưởng. Chừng bốn chiếc nan hoa bị tách ra thì Enobaria và Gloss vừa mới tới được bờ. Họ có là những người bơi chậm chạp hay nghĩ dòng nước có thể rình rập nhiều mối nguy hiểm khác thì đều tốt cả. Thỉnh thoảng sẽ không tốt khi để tâm đến quá nhiều cảnh đẹp. Nhưng giờ thì họ đang ở trên bờ, họ sẽ ở đây vì một nguyên nhân khác.
“Có gì hữu dụng không?” tôi nghe tiếng Finnick hét hò.
Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua đống đồ bên cạnh và tìm thấy chùy, gươm, cung tên, đinh ba, dao, giáo mác, rìu, vài đồ vật kim loại mà tôi không biết tên… hết.
“Vũ khí !” tôi vọng lại . “Không gì ngoài vũ khí cả!”
“Ở đây cũng thế,” anh ta xác nhận. “Mang những gì cô muốn và đi thôi “
Tôi bắn một mũi tên về phía Enobaria đang trong tầm bắn quá gần nhưng cô ta lại đang chờ nó tới và lặn ngay xuống nước trước khi nó tìm được mục tiêu. Gloss thì không nhanh nhẹn lắm và tôi xuyên được một mũi tên lên bắp chân gã khi gã lao xuống nước. Tôi quàng thêm một chiếc cung tên khác và bao tên thứ hai vào người, giắt hai con dao dài và một cái giùi vào thắt lưng và gặp Finnick ở đằng trước đống đồ.
“Cô sẽ làm gì với nó?” Finnick hỏi.
Tôi thấy Brutus đang khó khăn tiến về phía chúng tôi. Thắt lưng gã ta được tháo ra và gã căng nó ra bằng tay thành một loại lá chắn. Tôi bắn gã và gã thành công khi chặn mũi tên bằng chiếc thắt lưng trước khi nó kịp xuyên qua gan. Chỗ mũi tên đâm thủng thắt lưng, một chất lỏng màu tím phòi ra, bắn vào mặt gã. Khi tôi nạp lại tên, Brutus nằm sóng xoài trên mặt đất, lăn vài feet tới chỗ nước và lặn xuống. Có tiếng kim loại rơi sau lưng tôi.
“Dọn dẹp thôi.” tôi nói Finnick.
Cuộc vật lộn vừa rồi đã tạo cho Enobaria và Gloss thời gian để tới chỗ Sừng dê. Brutus thì đang ở trong tầm bắn và chắc chắn Cashmere cũng ở gần đây, chỗ nào đó. Bốn kẻ nhà nghề quen mặt này sẽ có một sự liên minh trước đó. Nếu tôi chỉ để tâm tới sự an toàn của bản thân, có lẽ tôi sẽ muốn thu nạp họ cùng với Finnick đang đứng bên cạnh. Nhưng tôi lại đang nghĩ tới Peeta. Giờ tôi đã phát hiện ra Peeta vẫn còn đang mắc lại chỗ bục sắt. Tôi bỏ đi và Finnick theo sau mà không hỏi gì, như thể biết rằng đây là bước tiếp theo của tôi. Khi tôi tới được gần khoảng cách có thể, tôi bắt đầu dỡ dao ra khỏi thắt lưng, chuẩn bị bơi ra để tới chỗ cậu ấy và bằng cách nào đó sẽ đưa cậu ấy vào. Finnick đặt bàn tay lên vai tôi.
“Tôi sẽ đón cậu ta.”