“Rốt cuộc là việc quan trọng gì, không thể không tăng ca vào ngày nghỉ thứ hai?” Kim Bối Nhi bực bội, hít sâu, hai tay để trên mặt bàn, mắt vẫn nhìn di động trong tay.
Cô quyết định, nếu ở nhà không vui, không bằng tìm anh nói chuyện phiếm, có lẽ lúc này anh cũng rảnh.
Cô quyết tâm, lập tức mở di động bấm số điện thoại, điện thoại nhanh chóng được bắt lên, hình ảnh của anh lập tức xuất hiện trong màn hình.
“Bà xã.” Cổ Việt Di nhìn cô cười cười, lập tức cúi đầu nghiên cứu kế hoạch mới trước mặt.
Kim Bối Nhi nhìn thấy anh, tim hơi loạn nhịp, nhưng thấy anh mới lên tiếng liền vội vàng vùi đầu vào công việc, lập tức giận tái mặt, một bàn tay chống đầu chăm chú nhìn người đàn ông trong màn hình. “Ông xã, em buồn chán quá.”
“Buồn chán?” Cổ Việt Di kinh ngạc, nhưng anh chỉ nhếch miệng cười cười, “Hôm nay không muốn học bài?”
“Không muốn.” Kim Bối Nhi trả lời rất thẳng thắng.
Cổ Việt Di thừa dịp có chút rảnh rỗi, giương mắt nhìn cô, “Vậy em muốn làm gì?”
Kim Bối Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt, lúc này anh không bắt cô tiếp tục đọc sách, ngược lại hỏi cô muốn làm gì?
Cơ hội khó có được, cô nhất định phải nắm bắt thật tốt. “Em muốn ra ngoài một chút.”
“Ra ngoài một chút?” Cổ Việt Di do dự nhíu mày, nhanh chóng đưa tay bóp trán, nhìn cô.
Kim Bối Nhi lộ ra dáng vẻ buồn chán khổ sở, cố gắng tranh thủ sự thương xót và yêu thương của anh, hành động kia đủ để lãnh giải thưởng Kim Mã. “Anh không ở bên cạnh em học bài không vô.”
Sự thật là như thế, có anh học bài với cô, cô mới có thể tập trung đọc sách, anh không ở bên cạnh, lòng của cô cũng đi theo bay ra ngoài.
Khoé môi Cổ Việt Di mỉm cười vui vẻ, “Được, hôm nay cho em nghỉ ngơi một ngày.”
“Thật sao?” rất khó có được, anh vậy mà đồng ý cho cô đi chơi một ngày.
“Hôm nay em sẽ làm gì?” Cổ Việt Di quan tâm lo lắng những gì cô sẽ làm.
Kim Bối Nhi suy nghĩ một chút, thật cẩn thận hỏi thử: “Em có thể đi đi dạo phố, xem phim không?”
Nhớ tới lúc trước lừa anh một chuyện, hại mông của cô vô duyên bị đánh vài cái, lần này cô không muốn chuyện xưa tái diễn đâu.
Cổ Việt Di không chút lo lắng gật đầu đồng ý, “Có thể.”
“Thật vậy chăng?” Kim Bối Nhi kinh ngạc, vẻ mặt tươi cười mừng rỡ như điên.
“Điều kiện duy nhất là, trước bữa tối phải về nhà cùng nhau ăn cơm, được chứ?” Cổ Việt Di cực kì dịu dàng nói ra điều kiện.
“Được, có thể.” Kim Bối Nhi không chút do dự đồng ý.
“Vậy bữa tối chúng ta gặp lại.” Cổ Việt Di nhếch môi lộ ra nụ cười hiểu ý, lập tức cúp điện thoại.
“Uh.” Kim Bối Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên hoanhô.
Khó có được một ngày nghỉ, Kim Bối Nhi nhanh chóng gọi cho bạn tốt Mĩ Mĩ, vui vẻ nói: “Mĩ Mĩ, có rảnh không? Hôm nay tớ có thể đi chơi.”
Nhưng không may Mĩ Mĩ lại rầu rĩ không vui trả lời: “Hôm nay là sinh nhật mẹ tớ, không thể ra ngoài.”
“Oh, không sao đâu, tớ sẽ tìm Tú Tú.” Kim Bối Nhi ngắt điện thoại, lại lập tức gọi cho Tú Tú.