- Rượu của bọn mình? - Athos ngạc nhiên.
- Phải, loại các anh gửi cho tôi ấy.
- Bọn mình gửi cho cậu rượu vang ư?
- Thôi đi, các anh biết quá rồi, cái thứ vang từ nho đồi Ăngju ấy?
- Phải, mình thừa biết loại vang cậu định nói.
- Thứ vang anh thích ấy.
- Chắc chắn rồi, khi mình không có sâmbanh sămbéctanh.
- Vậy thì, do không có sâmbanh hay sămbéctanh, thì anh bằng lòng tạm loại này vậy.
- Vậy bọn mình, lũ sành rượu gừi vang Ăngju đến cho cậu thật à?
- Ồ không, đó là vang mà nhân danh các anh, người ta gửi cho tôi.
- Nhân danh bọn mình? - Cả ba người ngự lâm cùng hỏi. - Là cậu ư, Aramis - Athos - cậu đã gửi vang đến?
- Không, còn cậu, Porthos?
- Không, còn anh thế nào, Athos?
- Không.
- Nếu không phải các anh - D' Artagnan nói - thì là chủ quán của các anh.
- Chủ quán của bọn mình?
- Chứ gì nữa! Chủ quán của các anh, lão Gôđô, chủ lữ quán ngự lâm.
Porthos nói:
- Mẹ kiếp, của đếch ai chẳng được, cần cóc gì, cứ nếm thử, nếu ngon thì ta uống.
- Không được - Athos nói - không được uống thứ rượu vang không rõ nguồn gốc.
- Anh nói đúng, Athos - D' Artagnan nói - Không ai trong các anh trao cho chủ quán việc gửi vang cho tôi phải không?
- Không! Thế mà nó lại nói bọn mình bảo gửi cho cậu? Bức thư đây! - D' Artagnan nói và đưa mẩu thư ngắn cho các bạn xem.
- Không phải chữ của hắn? - Athos nói - Tôi biết chữ hắn mà.
- Chính tôi trước khi đi đã thanh toán cho cả bọn với hắn.
Porthos nói:
- Thư giả mạo, bọn mình có bị phạt cấm trại đâu.
D' Artagnan - Aramis nói bằng giọng trách móc - làm sao cậu có thể tin được bọn mình lại làm ầm ĩ?
D' Artagnan tái người, chân tay run lên bần bật.
- Mày làm tao sợ đấy - Athos nói và chỉ mày tao trong những trường hợp trọng đại - Có chuyện gì xẩy ra vậy?
- Chạy thôi, chạy thôi, các bạn! - D' Artagnan kêu lên - một mối nghi ngờ khủng khiếp vừa lọt qua đầu tôi. Lại vẫn là sự trả thù của mụ đàn bà đó chăng?
Đến lượt Athos cũng tái mặt.
D' Artagnan lao đến quầy rượu, ba người ngự lâm và hai người cận vệ đi theo.
Vật đầu tiên đập vào mắt D' Artagnan khi bước vào phòng ăn là Bridơmông đang nằm lăn dưới đất, lăn lóc và quằn quại dữ dội.
Planchet và Fuarô tái nhợt như những xác chết đang cố cứu hắn, nhưng rõ ràng mọi sự cứu giúp đều vô ích. Nét mặt kẻ sắp chết co giật trong cơn hấp hối.
- A? - khi thấy D' Artagnan hắn kêu lên - A, thật ghê tởm, ông làm như đã tha tội cho tôi rồi đầu độc tôi!
- Tao! - D' Artagnan kêu lên - Tao ư, đồ khốn kiếp! Nhưng mày nói gì vậy?
- Tôi nói rằng chính ông đã cho tôi uống thứ rượu vang đó, tôi nói rằng chính ông đã bảo tôi uống nó, tôi nói rằng ông định trả thù tôi, tôi nói rằng thế là ghê tớm quá!
- Đừng nghĩ như thế, Bridơmông - D' Artagnan nói - Đừng tin như thế - Ta xin thề với anh, ta cam kết với anh…
- Ồ nhưng có Chúa ở đó! Chúa sẽ trừng phạt ông! Chúa ơi, cầu Chúa có ngày cho ông ta đau đớn như con đang đau đớn!
- Thề trên Kinh Thánh - D' Artagnan vừa kêu lên vừa nhảy xổ đến bên người sắp chết - tôi xin thề với anh rằng tôi không biết rượu vang đó bị cho thuốc độc và tôi cũng sắp uống nó như anh!