Lúc đến rìa vòng tròn của những ánh lửa, họ bất thình lình đẩy mạnh Bilbo từ phía sau. Còn chưa kịp đeo nhẫn thì anh chàng đã ngã sõng sượt vào vùng ánh sáng rực rỡ của lửa và đuốc. Thật là đoảng vị. Tất cả những ánh lửa lại tắt ngấm và màn đêm tối thui lại buông xuống.
Nếu khi trước khó khăn lắm họ mới tập hợp lại được với nhau thì lần này còn tệ hại hơn nhiều. Và họ tuyệt nhiên không tìm thấy anh chàng hobbit đâu cả. Mỗi lần đếm quân số họ chỉ thấy có mười ba thôi. Họ la hét và gọi to, “Bilbo Baggins! Thằng hobbit! Đồ hobbit chết tiệt! Này! Thằng hobbit! Đồ thối tha, mày ở đâu?” và nhiều câu chửi thề như thế nữa, nhưng không thấy trả lời.
Họ đã sắp hết hy vọng thì Dori vấp vào người anh chàng hoàn toàn do tình cờ. Trong bóng tối chú ta ngã đè lên cái gì đó mà chú tưởng là một khúc gỗ, và rồi phát hiện ra đó là anh chàng hobbit đang nằm co quắp mà ngủ say tít. Phải lay mỏi cả tay mới đánh thức được anh chàng, vậy mà khi tỉnh giấc rồi anh chàng lại chẳng vui mừng chút nào.
“Tôi đang mơ một giấc mơ đến là thú vị,” anh chàng làu bàu, “được đến dự một bữa tiệc rất tuyệt vời.”
“Trời ơi! Cậu ta lại giở chứng như Bombur rồi,” họ nói. “Đừng kể cho chúng ta về mơ với mộng nữa. Những bữa tiệc trong mơ thì được tích sự gì, bọn ta có tham gia được đâu.”
“Đó là những gì tốt đẹp nhất tôi có thể có được ở cái nơi khốn kiếp này đấy,” anh chàng vừa lẩm bẩm vừa nằm xuống bên cạnh các chú lùn và cố ngủ tiếp để tìm lại giấc mơ.
Nhưng những ánh lửa ấy đâu phải đã xuất hiện lần cuối trong khu rừng này. Sau đó, khi mà đêm hẳn đã về khuya, Kili lúc ấy đang canh gác lại đến đánh thức tất cả bọn họ và nói:
“Một ánh lửa lại bắt đầu rực sáng ở đằng kia, không xa lắm - hẳn là hàng trăm bó đuốc và rất nhiều đống lửa bỗng được đốt lên bằng ma thuật. Mà này, hãy lắng nghe tiếng ca hát cùng tiếng đàn hạc ấy!”
Sau khi nằm lắng nghe một lát, họ thấy không thể cưỡng nổi khát vọng được đến gần hơn và thử tìm kiếm sự giúp đỡ một lần nữa. Họ lại đứng dậy; và lần này kết quả thật tai hại. Bữa tiệc họ nhìn thấy lúc này lớn hơn và thịnh soạn hơn lần trước; ngồi đầu một dãy dài các thực khách là một ông vua rừng đội vương miện bằng lá cây trên mái tóc vàng, rất giống với nhân vật trong mơ mà Bombur đã mô tả. Các tiên chuyền tay nhau những cái bát ngang qua những đống lửa, vài vị đang chơi đàn hạc và nhiều vị đang ca hát. Mái tóc óng ánh của họ được kết hoa; cổ áo và thắt lưng họ lấp lánh những viên ngọc màu lục và màu trắng; còn gương mặt và những bài ca của họ thì tràn ngập niềm vui. Những bài ca ấy thật rộn ràng, trong trẻo và êm tai, Thorin bèn bước ra tiến vào giữa bọn họ.
Chú chưa nói được nửa lời thì tất cả đã hoàn toàn yên lặng. Mọi ánh lửa đều tắt ngóm. Các đống lửa vọt lên thành những đám khói đen. Tro và than rơi đầy vào mắt các chú lùn, và khu rừng lại ầm ĩ tiếng kêu gào la hét của họ.
Bilbo thấy mình cứ chạy quanh hoài (anh chàng tưởng là thế) và vừa chạy vừa liên hồi gọi to, “Dori, Nori, Ori, Oin, Gloin, Fili, Kili, Bombur, Bifur, Bofur, Dwalin, Balin, Thorin Oakenshield,” trong lúc những người mà anh chàng không nhìn thấy, không sờ thấy cũng đang làm như vậy ở xung quanh (thỉnh thoảng lại có thêm một tiếng gọi “Bilbo!”). Nhưng tiếng hô hét của những người kia cứ mỗi lúc một xa và nhỏ dần, và dù rằng một lát sau anh chàng thấy dường như tiếng hô hét đã chuyển thành những tiếng kêu la cầu cứu ở xa tít, thì mọi âm thanh cuối cùng đều im bặt, và anh chàng bị bỏ lại một mình trong bóng tối hoàn toàn tĩnh lặng.