“Ông nói như đang động viên ấy nhỉ, “Thorin làu bàu. “Tạm biệt! Nếu không cùng đi với chúng tôi, thì ông nên biến khỏi đây mà đừng nói thêm gì nữa!”
“Thế thì tạm biệt, và thật sự tạm biệt đấy!” Gandalf nói, quay ngựa phi xuống phía Tây. Song lão không thể cưỡng nổi thôi thúc muốn nói lời cuối cùng. Trước khi phóng ra khỏi tầm nghe, lão quay đầu lại và đưa hai tay lên miệng mà gọi họ thật to. Họ nghe thấy tiếng lão truyền đến mờ nhạt, “Tạm biệt! Hãy cư xử cho tốt, bảo trọng - và ĐỪNG ĐI CHỆCH KHỎI CON ĐƯỜNG NÀY!”
Sau đó lão phóng ngựa thật nhanh và chẳng mấy chốc đã khuất dạng. “Ôi, tạm biệt, đi nhé!” các chú lùn càu nhàu, càng giận dữ hơn vì họ thật sự choáng váng khi mất lão. Lúc này phần nguy hiểm nhất của chuyến đi chỉ mới bắt đầu. Mỗi người đều vác trên vai túi đồ nặng nề và bầu da đựng nước, phần được chia của mình, rồi quay lưng lại với cái ánh sáng trải rộng trên các vùng đất bên ngoài mà dấn bước vào trong rừng.
Chương VIII - ĐÀN RUỒI VÀ BẦY NHỆN
Họ đi bộ thành hàng một. Lối vào con đường đó giống như cổng vòm dẫn vào một đường hầm tối tăm do hai cây to chụm vào nhau; hai cây này quá già cỗi, lại chi chít những dây thường xuân và tua tủa địa y nên chỉ mọc dăm chiếc lá màu tối sẫm. Bản thân con đường cũng hẹp, ngoằn ngoèo chạy qua các thân cây. Chẳng mấy chốc ánh sáng ở cửa rừng chỉ còn như một cái lỗ nhỏ sáng chói mãi tít ở phía sau, và sự tĩnh mịch thì trầm lắng đến mức tiếng bước chân của họ dường như vang dồn khắp khu rừng khiến cây cối cũng ngả mình lắng nghe.
Đến khi mắt họ dần quen với quang cảnh mờ tối, họ có thể nhìn được một quãng ngắn ở hai bên trong thứ ánh sáng le lói màu lục thẫm. Thi thoảng một tia nắng yếu ớt may mắn luồn qua kẽ hở nào đó trong đám lá tít trên cao, và còn may mắn hơn vì không bị kẹt vào đám cành cây lớn nhỏ rối tinh rối mù ở bên dưới, xuyên thẳng xuống thành một vệt rực rỡ và mong manh trước mặt họ. Nhưng điều này hiếm khi xảy ra, và vệt nắng ấy chẳng mấy chốc cũng tắt ngấm.
Trong rừng có những chú sóc đen. Khi đôi mắt soi mói đầy tinh tường của Bilbo đã quen nhìn mọi vật, anh chàng có thể thoáng thấy chúng chạy vun vút khỏi con đường và vội vã lẩn sau những thân cây. Cũng có những âm thanh kỳ lạ nữa, tiếng gầm gừ, tiếng xô đẩy, tiếng vội vã chạy dưới tầng cây thấp và trong đám lá chất đầy mãi thành đống ở nhiều nơi trên nền đất rừng; nhưng cái gì gây ra những âm thanh ấy thì anh chàng không thể nhìn thấy. Thứ kinh tởm nhất mà họ nhìn thấy là mạng nhện: những mạng nhện đen sì dày đặc với những sợi tơ to lạ lùng, thường được giăng từ cây nọ sang cây kia, hoặc rậm rịt giữa các cành cây thấp hơn ở hai bên đường. Không có cái mạng nhện nào giăng ngang đường, nhưng liệu có phải do một ma thuật nào đó khiến con đường được thông suốt hay vì một lý do nào khác thì họ không thể đoán ra.
Chẳng mấy chốc họ bắt đầu rất căm ghét khu rừng cũng như đã từng căm ghét những đường hầm của bọn yêu tinh, mà khu rừng hầu như còn đem lại cho họ ít hy vọng hơn về bất kỳ một điểm dừng nào. Mặc dù vậy, họ vẫn phải tiếp tục đi, đi mãi, suốt một thời gian dài sau khi họ thèm đến nôn nao hình ảnh mặt trời và bầu trời, và ước mong được có cái cảm giác gió mơn man trên mặt. Bên dưới vòm lá rừng, bầu không khí tù đọng, mãi mãi tối tăm và ngột ngạt. Ngay cả các chú lùn cũng cảm thấy điều đó, dù họ quen với việc đào hầm và đôi khi từng sống một thời gian dài không có ánh sáng mặt trời; còn anh chàng hobbit, tuy thích làm nhà trong các hang hốc nhưng không chui rúc trong đó suốt những ngày hè, thì cảm thấy mình dần dần bị nghẹt thở.