“Bọn yêu tinh,” Beorn đã nói, “sẽ không dám vượt qua Sông Cái suốt một trăm dặm về phía Bắc Đồi Carrock, mà cũng chẳng dám đến gần nhà của ta - ngôi nhà được bảo vệ tốt về ban đêm! - nhưng ta cần phải phóng ngựa thật nhanh; bởi nếu bọn chúng sắp mở cuộc tấn công thì chúng sẽ vượt sông xuống phía Nam và sục sạo khắp bìa rừng để chặn đường các vị, mà lũ Sài Lang lại chạy nhanh hơn bầy ngựa nhỏ kia. Tuy nhiên các vị cứ đi về hướng Bắc thì an toàn hơn, dù như thế có vẻ như các vị quay trở lại gần pháo đài của chúng hơn; bởi đó là điều mà chúng không ngờ nhất, và chúng sẽ phải hành quân xa hơn để bắt các vị. Các vị hãy lên đường ngay bây giờ càng nhanh càng tốt!”
Vì vậy mà lúc này họ lặng lẽ ruổi ngựa, phi nước đại mỗi khi mặt đất dưới chân biến thành những thảm cỏ mịn màng, với dãy núi mờ mịt phía tay trái, và xa xa là bóng dáng của dòng sông cùng cây cối bên bờ cứ mỗi lúc một thêm gần. Khi họ khởi hành, mặt trời chỉ vừa mới ngả về Tây, và suốt từ đó cho đến tối nắng vàng trải khắp nơi trên vùng đất họ đi. Thực khó lòng mà nghĩ đến bọn yêu tinh đang đuổi theo phía sau, và khi đã bỏ xa ngôi nhà của Beorn nhiều dặm đường thì họ lại bắt đầu trò chuyện, ca hát và quên đi con đường rừng tối tăm trải dài phía trước. Nhưng vào lúc chiều tối khi ánh ngày bắt đầu nhập nhoạng và các đỉnh núi hiện lên đầy hăm dọa trong ánh hoàng hôn thì họ hạ trại và cử một người canh gác, còn hầu hết bọn họ ngủ không yên vì những giấc mơ đầy tiếng hú của lũ sói đang săn đuổi và tiếng la hét của bọn yêu tinh.
“Bọn yêu tinh,” Beorn đã nói, “sẽ không dám vượt qua Sông Cái suốt một trăm dặm về phía Bắc Đồi Carrock, mà cũng chẳng dám đến gần nhà của ta - ngôi nhà được bảo vệ tốt về ban đêm! - nhưng ta cần phải phóng ngựa thật nhanh; bởi nếu bọn chúng sắp mở cuộc tấn công thì chúng sẽ vượt sông xuống phía Nam và sục sạo khắp bìa rừng để chặn đường các vị, mà lũ Sài Lang lại chạy nhanh hơn bầy ngựa nhỏ kia. Tuy nhiên các vị cứ đi về hướng Bắc thì an toàn hơn, dù như thế có vẻ như các vị quay trở lại gần pháo đài của chúng hơn; bởi đó là điều mà chúng không ngờ nhất, và chúng sẽ phải hành quân xa hơn để bắt các vị. Các vị hãy lên đường ngay bây giờ càng nhanh càng tốt!”
Vì vậy mà lúc này họ lặng lẽ ruổi ngựa, phi nước đại mỗi khi mặt đất dưới chân biến thành những thảm cỏ mịn màng, với dãy núi mờ mịt phía tay trái, và xa xa là bóng dáng của dòng sông cùng cây cối bên bờ cứ mỗi lúc một thêm gần. Khi họ khởi hành, mặt trời chỉ vừa mới ngả về Tây, và suốt từ đó cho đến tối nắng vàng trải khắp nơi trên vùng đất họ đi. Thực khó lòng mà nghĩ đến bọn yêu tinh đang đuổi theo phía sau, và khi đã bỏ xa ngôi nhà của Beorn nhiều dặm đường thì họ lại bắt đầu trò chuyện, ca hát và quên đi con đường rừng tối tăm trải dài phía trước. Nhưng vào lúc chiều tối khi ánh ngày bắt đầu nhập nhoạng và các đỉnh núi hiện lên đầy hăm dọa trong ánh hoàng hôn thì họ hạ trại và cử một người canh gác, còn hầu hết bọn họ ngủ không yên vì những giấc mơ đầy tiếng hú của lũ sói đang săn đuổi và tiếng la hét của bọn yêu tinh.