Tại đây họ ngồi vào những chiếc tràng kỷ bằng gỗ trong lúc Gandalf bắt đầu kể chuyện, còn Bilbo thì vừa đu đưa hai cẳng chân vừa ngắm nhìn những bông hoa trong vườn, băn khoăn không hiểu tên chúng là gì, vì từ trước đến giờ anh chàng chưa hề nhìn thấy đến một nửa các loài hoa ở đây.
“Tôi đang cùng qua núi với một hai người bạn...” lão phù thủy nói.
“Hai à? Ta chỉ thấy có một, mà lại là một anh chàng nhỏ bé nữa,” Beorn nói.
“Ồ, thú thực, tôi không muốn đưa nhiều người của chúng tôi vào làm phiền ngài khi chưa biết rõ là ngài có bận không. Nếu ngài cho phép, tôi sẽ gọi.”
“Cứ tiếp tục, cứ gọi đi!”
Thế là Gandalf huýt một hồi sáo dài chói tai, và ngay sau đó Thorin và Dori đã đi vòng ngôi nhà rồi theo con đường trong khu vườn mà đến, đứng cúi đầu thật thấp trước mặt họ.
“Một hoặc ba, ông định nói như vậy, ta hiểu rồi!” Beorn nói. “Song hai người này không phải là người hobbit, họ là những chú lùn!”
“Thorin Oakenshield, xin phục vụ ngài! Dori xin phục vụ ngài!” hai chú lùn nói và lại cúi đầu xuống.
“Ta không cần sự phục vụ của các vị, cảm ơn,” Beorn nói, “song ta cho rằng các vị cần được ta giúp đỡ đấy. Ta không thích những chú lùn lắm; nhưng nếu ông đúng là Thorin (con trai của Thrain, cháu của Thror, ta nghĩ vậy), và các bạn của ông là người đáng trọng, và các vị là kẻ thù của bọn yêu tinh và không định giở trò tinh quái ở vùng đất của ta, thì các vị đang làm gì vậy, nhân tiện ta xin hỏi?”
“Họ đang trên đường tới thăm xứ sở của tổ tiên, mãi tít phía Đông bên kia Rừng U Ám,” Gandalf nói xen vào, “và hoàn toàn do tình cờ mà chúng tôi có mặt ở vùng đất của ngài thôi. Trong khi đang vượt qua Đèo Thượng, nơi này lẽ ra đã đưa chúng tôi tới con đường ở phía Nam xứ sở của ngài, thì chúng tôi bị bọn yêu tinh độc ác tấn công - như tôi vừa toan kể ngài nghe hồi nãy...”
“Vậy thì cứ kể tiếp đi!” Beorn nói, ông ta chẳng bao giờ tỏ ra lịch sự cả.
“Có một trận bão khủng khiếp; mấy gã khổng lồ xuất hiện và liệng đá tảng, còn chúng tôi thì ẩn nấp trong một cái hang ở đầu con đèo, anh chàng hobbit và tôi cùng dăm người bạn nữa...”
“Ông gọi hai là dăm à?”
“Ồ, không. Thực ra là còn hơn hai.”
“Họ ở đâu? Bị giết, bị ăn thịt, hay đã trở về nhà rồi?”
“Ồ, không. Có vẻ như khi tôi huýt sáo ban nãy, họ đã không vào hết. Họ nhút nhát, tôi nghĩ thế. Ngài biết đấy, chúng tôi rất ngại rằng ngài sẽ phải tiếp đãi bọn người khá đông chúng tôi.”
“Cứ tiếp tục đi, huýt sáo lần nữa đi! Dường như ta đã đồng ý mở tiệc khoản đãi rồi đấy, thêm một hai người cũng chẳng khác gì nhiều lắm,” Beorn làu bàu.
Gandalf huýt sáo lần nữa; nhưng Nori và Ori đã có mặt ở đó hầu như trước khi lão ngừng lại, bởi chắc các bạn còn nhớ, trước đó Gandalf đã dặn bọn họ cứ năm phút lại vào từng đôi một.
“Xin chào!” Beorn nói. “Các vị đến khá nhanh đấy - vừa rồi các vị ẩn nấp ở đâu? Nào, các anh chàng hình nộm của ta!”
“Nori xin phục vụ ngài, Ori xin...” hai chú lùn bắt đầu nói; nhưng Beorn đã ngắt lời họ.