“Tôi không hiểu bọn khồng lồ lẩy được chúng từ đâu nhỉ?" Thorin vừa nói vừa ngắm thanh kiểm của mình với một niềm thích thú mới mẻ.
“Ta cũng không rõ,” Elrond nói, “Song có thể đoán rằng mẩy gã khổng lồ của anh đã cướp được chúng từ bọn kẻ cướp khác, hoặc đã tình cờ vớ được tại những đống của ăn cướp từ xưa còn sót lại tại nơi chôn giấu nào đó trên núi. Ta đã nghe nói là vẫn còn những kho báu từ thời xưa để mà tìm kiểm tại những cái động bỏ hoang ở vùng mỏ Moria, kể từ sau cuộc chiển giữa người 1ùn và bọn yêu tinh.”
Thorin suy ngẫm những lời nói đó. “Tôi sẽ giữ gìn thanh danh của thanh kiếm này,” chú nói. “Ước gì nó sẽ sớm bổ đôi lũ yêu tinh một lần nữa.”
“Một điều ước rất có thể sẽ sớm trở thành hiện thực trên dãy núi kia đấy!” Elrond nói. “Nhưng bây giờ hãy cho ta xem bản đồ của anh đi đã!”
Ông cầm lấy bản đồ và nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi lắc đầu; tuy hoàn toàn chẳng ưa gì giống người 1ùn cùng sự hám vàng của họ, ông lại căm ghét lũ rồng cùng sự hiểm độc tàn ác của chúng; và ông đau lòng nhớ đến cái đống hoang tàn của thị trấn Thung Lũng cùng những tiếng chuông vui vẻ, và đôi bờ cháy rực của Sông Chảy long lanh. Vành trăng như chiếc lưỡi liềm bạc lớn đang tỏa sáng. Ông giơ cao tẩm bản đồ lên và ánh sáng trắng chiếu qua nó. “Cái gì thể này?” ông nói. “Có những ký tự ánh trăng ở đây, bên cạnh những chữ rune ghi rằng ‘cửa cao năm bộ và ba người có thể sóng bước đi vào.’”
“Ký tự ánh trăng là cái gì?" anh Chàng hobbit hỏi, lòng đầy hồi hộp. Anh chàng thích bản đồ, như tôi đã kể các bạn nghe lúc trước; và anh chàng cũng thích chữ rune, thích văn chương và thích chữ viết tay đẹp đẽ, dù là khi anh chàng tự viết lẩy thì nét chữ lại hơi mảnh và như gà bới.
“Ký tự ánh trăng là những chữ rune, nhưng cậu không thể nhìn thấy được,” Elrond nói, “không nhìn thẩy khi nhìn thẳng vào chúng. Chỉ có thể nhìn thẩy chúng khi ánh trăng chiểu từ phía sau, hơn nữa, với loại ký tự tinh tế hơn thì phải có một mặt trăng cùng hình dáng và cùng mùa với mặt trăng vào cái ngày chúng được viết ra. Giống người lùn đã phát minh ra loại chữ này và dùng bút bạc để viết, các bạn của cậu ở đây có thể kể cho cậu biết. Những ký tự này hẳn đã được viết ra vào đêm trước ngày Hạ Chí dưới một mảnh trãng lưỡi liềm cách đây lâu lắm rồi.”
“Những ký tự ấy nói gì vậy?” Gandalf và Thotìn cùng hỏi, hơi bực mình một chút có lẽ vì Elrond thậm chí đã phát hiện ra điều này trước, dù rằng trước đó họ thật sự không có một cơ hội nào để đọc các ký tự này, và có Chúa mới biết đến bao giờ họ mới lại có một cơ hội nữa.
“Hãy đứng bên cạnh tảng đá màu xám khi con chim hét kêu,” Elrond đọc, “Và mặt trời lặn cùng ánh sáng cuối cùng của Ngày Durin sẽ chiếu vào lỗ khóa.”
“Durin! Durin!" Thorin nói. “Cụ ấy là ông tổ của chủng tộc người 1ùn lâu đời nhất, chủng tộc Râu Dài, và là cụ cố tổ của tôi: tôi là người thừa kế của cụ ấy đấy.”