Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Anh Chàng Hobbit

» Thể loại: Tiểu Thuyết

» Đăng lúc: 17:30 06/10/2013
» Lượt xem: 31382
↓Xuống cuối trang↓


“Chao ôi!” Thorin nói, “cậu không có một tấm bản đồ à? và cậu không nghe bài hát của bọn ta sao? mà bọn ta chẳng đã bàn về tất cả chuyện này hàng giờ rồi đó sao?”

“Dù sao tôi cũng muốn mọi chuyện phải dễ hiểu và rõ ràng,” anh chàng khăng khăng nói, khoác lên mình thái độ nghiêm túc và thực tế (thường chỉ dành cho những kẻ tìm cách vay tiền của anh), và cố hết sức tỏ ra khôn ngoan, cẩn trọng và chuyên nghiệp, xứng với sự tiến cử của Gandalf. “Tôi cũng cần biết về những rủi ro, những chi phí mình phải bỏ tiền túi ra, thời gian cần thiết, công sá và vân vân” - nói vậy là anh chàng ngụ ý: “Tôi sẽ được gì từ số vàng đó? và liệu tôi có còn sống mà trở về không?”

“Ồ thôi được,” Thorin nói. “Đã lâu lắm rồi, vào thời ông nội Thror của ta, dòng họ ta bị đuổi ra khỏi vùng viễn Bắc, rồi quay trở lại, đem hết của cải và công cụ của họ tới Quả Núi này trên bản đồ. Quả Núi đó trước kia được cụ kỵ nhà ta phát hiện ra, đó là cụ cố Thrain, nhưng hồi ấy người ta khai mở, người ta đào đường hầm, người ta xây cất nhà cửa và công xưởng đồ sộ hơn - ngoài ra, ta tin rằng họ cũng tìm thấy rất nhiều vàng và cơ man nào là châu báu nữa. Dù sao thì họ cũng trở nên vô cùng giàu có và nổi tiếng, còn ông nội ta thì một lần nữa lại là Vua dưới gầm Quả Núi và cụ được những người trần tục vô cùng kính trọng, những người này sinh sống ở phía Nam và dần dần tản lên mạn Sông Chảy, tới tận cái thung lũng bị Quả Núi che khuất. Họ đã xây dựng cái thị trấn Thung Lũng vui vẻ kia vào thời đó. Các vua chúa thường cho mời thợ rèn của chúng ta, và thậm chí ban thưởng rất hậu hĩ cho cả những người ít khéo tay nhất. Các bậc cha mẹ thường nài nỉ chúng ta nhận con em họ đến học việc, và trả công chúng ta thật hào phóng, đặc biệt là bằng lương thực, vì vậy chúng ta chẳng bao giờ phải bận tâm tự mình trồng trọt hoặc tìm mua. Nhìn chung đó là những năm tháng tốt đẹp của chúng ta, cả đến những người nghèo nhất trong dòng họ nhà ta cũng có tiền chi tiêu và cho vay, có thì giờ rảnh rỗi làm những món đồ đẹp đẽ chỉ để cho vui, đó là chưa kể những món đồ chơi kỳ diệu và tuyệt vời nhất, những thứ mà trên thế gian ngày nay chẳng thể nào tìm được. Vì vậy hành lang nhà ông nội ta bày đầy những áo giáp và châu báu, những đồ chạm khắc cùng cốc chén, và cái chợ đồ chơi ở Thung Lũng thì là một kỳ quan của phương Bắc.

“Chắc chắn vì thế mà lão rồng tìm đến. Cậu biết đấy, lũ rồng ăn trộm vàng và châu báu của người, tiên và người lùn ở bất kỳ nơi nào chúng có thể tìm thấy; và chúng canh gác món đồ trộm được trong suốt đời mình (trên thực tế là vĩnh viễn, trừ phi chúng bị giết) mà chẳng bao giờ dùng đến một cái khuyên đồng trong số đó. Quả thật là chúng hầu như không phân biệt nổi đâu là một tác phẩm đẹp đâulà một tác phẩm tồi, tuy rằng chúng vẫn thường biết rõ giá cả thị trường; và chúng không thể tự làm cho mình được thứ gì, thậm chí không sửa nổi một cái vảy nhỏ bị hỏng trên áo giáp. Vào thời ấy ở phương Bắc có rất nhiều rồng, và có lẽ vàng đang dần trở nên khan hiếm, phần vì những người lùn chạy trốn về phía Nam hoặc bị giết hại, phần vì tình trạng đất bỏ hoang khắp nơi và sự tàn phá ngày càng tệ hại của lũ rồng. Có một con rồng đặc biệt rất tham lam, khỏe và độc ác có tên là Smaug. Một hôm hắn bay vút lên không và xuống phía Nam. m thanh đầu tiên mà bọn ta nghe thấy tựa như một trận bão đổ xuống từ phương Bắc, và những cây thông trên Quả Núi gãy răng rắc liên hồi trong gió. Vài kẻ trong số những người lùn tình cờ lại vắng nhà 0 - chà, từ một khoảng cách xa tít bọn ta nhìn thấy con rồng đáp xuống quả núi của bọn ta trong một đám lửa bắn tung tóe. Sau đó hắn xuống các sườn núi và khi hắn đến các khu rừng, tất cả đều bốc cháy. Bấy giờ tất cả các quả chuông đều rung lên trong thị trấn Thung Lũng và các chiến binh đều chuẩn bị vũ khí. Những người lùn vội chạy khỏi thị trấn qua lối cổng lớn; nhưng con rồng đã đợi họ ở đó. Chẳng một ai chạy thoát theo con đường đó cả. Dòng sông ào ào chảy tỏa hơi nước mịt mùng và sương mù che phủ thị trấn Thung Lũng, rồi trong đám sương mù ấy con rồng xông vào tiêu diệt hầu hết các chiến binh - câu chuyện buồn quen thuộc, chỉ có điều nó lại quá phổ biến vào thời đó. Rồi hắn quay trở về và trườn vào Cổng Trước rồi phá tan nát tất cả các hành lang, đường hẻm, các đường hầm, thung lũng, hầm rượu, các khu nhà lớn và lối đi. Sau đó không còn người lùn nào ở bên trong sống sót, và hắn chiếm tất cả của cải của họ. Có lẽ, vì đó là cung cách của lũ rồng, hắn đã chất tất cả số của cải đó thành một đống lớn sâu trong núi và dùng nó làm giường ngủ. Về sau hắn thường bò ra ngoài qua cổng lớn và tới thị trấn Thung Lũng vào ban đêm, bắt người mang đi, đặc biệt là các trinh nữ, để ăn thịt, cho tới khi thị trấn này hoang tàn, tất cả dân ở đó đều chết hoặc bỏ đi hết. Tình hình ở đó hiện nay thế nào thì ta không biết đích xác, nhưng ta cho rằng ngày nay không ai sinh sống gần Quả Núi, cùng lắm cũng là đến ở bờ bên kia của Hồ Dài.
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,13,14,[15],16,17,145 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Anh, Chàng, Hobbit, Tiểu, Thuyết, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Sự Trả Thù Của Bố Già
icon Percy Jackson - Kẻ Cắp Tia Chớp - Tập 1
icon Bản báo cáo tình yêu
icon Bà xã chớ giở trò
icon Bắt Lửa - Catching Fire
icon Húng Nhại - Mockingjay
icon Vương quốc của những giấc mơ
1234...678»
» Online: 1
» Trong ngày: 14
» Tổng: 31382 - Load: 0.0002s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>

Insane