Bilbo nhanh chóng giải thích. Rồi tất cả bọn họ đều yên lặng: anh chàng hobbit đứng bên hòn đá xám, còn các chú lùn thì sốt ruột vẩy râu chờ đợi. Mặt trời xuống mỗi lúc một thấp hơn, và hy vọng của họ tiêu tan theo. Mặt trời chìm vào một viền mây hừng đỏ rồi biến mất. Các chú lùn rên rỉ, còn Bilbo vẫn đứng lặng hầu như không nhúc nhích. Mảnh trăng nhỏ bé đang chìm vào chân trời. Trời đã sắp tối hẳn. Khi họ hầu như không còn chút hy vọng nào nữa thì bỗng một tia mặt trời màu đỏ thoát ra như một ngón tay xuyên qua kẽ hở của đám mây. Một tia sáng yếu ớt chiếu thẳng qua miệng hốc và rọi vào mặt tường đá nhẵn thín. Con chim hét già, nãy giờ vẫn nghểnh đầu sang một bên mà quan sát bằng đôi mắt tròn sáng từ chỗ đậu trên cao, bỗng cất một tiếng hót lanh lảnh. Có một tiếng nứt ầm vang. Một mảnh đá tách ra khỏi bức tường rồi rơi xuống. Một cái lỗ chợt xuất hiện cách mặt đất chừng ba bộ.
Vội vã và run rẩy, chỉ sợ lỡ cơ hội, các chú lùn chạy vội tới bức tường đá mà đẩy mạnh - nhưng chẳng ăn thua gì.
“Chìa khóa! Chìa khóa!” Bilbo kêu to. “Thorin đâu rồi?”
Thorin hớt hải chạy đến.
“Chìa khóa!” Bilbo hét lên. “Cái chìa khóa đi kèm tấm bản đồ ấy! Hãy thử ngay đi trong lúc còn thì giờ!”
Thế là Thorin bước lại gần rồi kéo cái chìa khóa trên sợi dây chuyền quanh cổ mình ra. Chú đút nó vào lỗ. Chiếc chìa vừa khít và xoay! Tách! Ánh sáng mờ tắt hẳn, mặt trời lặn, mảnh trăng biến mất, và bầu trời bỗng tối đen.
Lúc này tất cả bọn họ cùng nhau đẩy, và rất chậm rãi một phần vách đá bắt đầu xê dịch. Những vết nứt dài và thẳng xuất hiện rồi mở rộng ra. Một cánh cửa cao năm bộ rộng ba bộ đã hình thành, chầm chậm quay vào bên trong êm như ru. Bóng tối tựa hồ đang tràn ra như màn sương từ khe hở trên sườn núi, và trong cái bóng đen dày đặc khiến người ta không thể nhìn thấy những gì đang trải ra trước mắt mình, một cái cửa mở toang hoác dẫn vào thấp dần bên trong.
Chương XII - THÔNG TIN NỘI BỘ
Suốt một hồi lâu các chú lùn đứng trong bóng tối trước cái cửa mà bàn cãi hoài, và cuối cùng Thorin nói:
“Giờ là lúc dành cho anh chàng Baggins quý mến của chúng ta, người đã tự chứng tỏ là một hảo bằng hữu trên con đường dài chúng ta đi, và là một người hobbit đầy can đảm với tài tháo vát vượt xa tầm vóc của mình, và ta có thể nói là anh chàng có vận may vượt xa mức bình thường - bây giờ là lúc để anh chàng thực hiện cái việc mà nhờ đó anh chàng được bổ sung vào Nhóm chúng ta; bây giờ là lúc để anh chàng giành Phần Thưởng.”
Các bạn đã quen với phong cách của Thorin vào những dịp quan trọng, vì vậy tôi sẽ không kể thêm nữa, dù rằng chú ta còn tiếp tục nói dài hơn thế này rất nhiều. Đây dĩ nhiên là dịp quan trọng, nhưng Bilbo cảm thấy rất sốt ruột. Cho tới lúc này anh chàng cũng đã khá quen với Thorin, và anh chàng biết chú ta định nhằm cái gì.