Hai đứa quay lại gian phòng chính, Will đưa cho Chester một chai nước. Nó nói với Chester lúc đó đang nhìn lơ đễnh khoảng không trước mặt.
- Mày chịu làm tiếp vụ này tao mừng lắm. Dễ ghiền hén?
Chester quay nhìn Will đáp:
- Ờ, thật ra thì cũng chẳng biết đúng hay không. Tao đã nói là tao sẽ giúp mày đục đá, nhưng sau đó tao không chắc lắm. Hồi hôm cánh tay tao nhức kinh khủng.
- Ôi, mày sẽ quen thôi, với lại, mày có tài bẩm sinh.
Chester cười rạng rỡ:
- Thật không? Mày thấy vậy hả?
- Chắc chắn. Mai mốt mày sẽ giỏi gần bằng tao.
Chester đùa giỡn véo cánh tay nó và cả hai đứa cùng cười vang, nhưng tiếng cười của tụi nó xìu xuống khi nét mặt của Will trở nên nghiêm trang.
Chester hỏi:
- Gì vậy?
- Chúng ta sẽ phải tính toán lại việc này. Vân đá này có lẽ quá dầy, tụi mình không thể đục thủng được.
Will nhíu mày lại, ngón tay đan nhau trên đỉnh đầu, một động tác nhiễm từ cha nó.
- Mày thấy sao nếu mình... đào vòng xuống phía dưới nó?
- Phía dưới hả? Mình có buộc phải xuống quá sâu không?
- Không, trước đây tao từng xuống sâu hơn nữa.
- Hồi nào?
Will nói lảng:
- Có hai đường hầm của tao ăn xuống sâu hơn cả cái này. Nếu mình đào vòng xuống phía dưới, tụi mình có thể dùng được tảng sa thạch này, mày hiểu không, vì nó là một lớp đá nguyên chắc chắn, mình có thể dùng nó làm nóc một đường hầm mới. Có khi cũng không cần tới trụ chống nào hết.
Chester hỏi lại:
- Không cần trụ chống hả?
- An toàn tuyệt đối.
- Nếu không thì sao? Nếu nó sập xuống lúc mình ở dưới hầm thì sao?
Chester tỏ ra không hồ hởi lắm trước viễn cảnh đó.
- Mày lo lắng thái quá. Thôi, tụi mình làm tiếp đi!
Will đã quyết định rồi và đi luôn xuống đường hầm. Chester gọi với theo:
- Ê, mắc gì tụi mình phải đào cụp xương sống hả...? Ý tao nói, kế hoạch này có mục tiêu gì không? Để làm gì hả?
Will khựng lại vì câu hỏi đó, mấy giây sau nó mới trả lời. Nó nhìn nhận:
- Không, chẳng có gì ghi trên bản đồ Địa hình của ban Quân nhu hay bản đồ lưu trữ của ba tao.
Nó hít một hơi thật sâu rồi quay lại nói với Chester:
- Đào là để đào thôi.
Chester hỏi lại ngay:
- Vậy mày có cho là có cái gì đó bị vùi chôn ở dưới? Như mấy thứ moi ra từ những hố rác cũ mà mày nói đó?
Will lắc đầu:
- Không. Dĩ nhiên tìm được cái gì thì tuyệt quá. Nhưng việc này quan trọng hơn.
Nó quơ quơ tay trước mặt một cách quái gở.
- Việc gì?
- Tất cả việc này!
Will đảo mắt khắp các vách hầm đến nóc hầm trên đầu tụi nó.
- Không cảm thấy hả? Mỗi một nhát cuốc xuống, có cảm giác như thể tụi mình đang du hành ngược thời gian.
Nó ngừng lại, mỉm cười với chính mình:
- Về nơi chưa ai từng đến trong nhiều thế kỷ... có khi chưa bao giờ đến từ trước đến giờ.
Chester hỏi:
- Vậy là mày không biết có cái gì ở đó?