à khiến Trì gia không đòi tiền của hắn nữa. Vì điều này, hắn khó tránh khỏi phải "làm một số chuyện nhỏ" cho Trì gia, có lúc "nói bớt một hai câu", có lúc "nói thêm một hai câu". Đương nhiên, mục tiêu cuối cùng, hoặc lớn nhất của hắn có lẽ là một ngày nào đó, hắn có thể trực tiếp chưởng quản tài chính của Hồi gia, thậm chí là khống chế quyền lực của Diệu Thủ Đường. Đối với hắn mà nói, chỉ cần Hồi Bách Ứng còn sống thì điều này là một chuyện tuyệt đối không thể. Trừ phi là Trì Nhật Mộ hiệp trợ hắn. Dưới đây là những lời "nói thêm" của Hồi Bách Hưởng với Hồi Vạn Lôi: – Cậu cảm thấy Phương Tà Chân có đáng chết không? – Đáng chết. – Tiểu Tuyệt chết rồi, cậu có đau lòng không? – Không đau lòng. Ta chỉ thống hận. – Ngay cả cậu cũng thống hận, lẽ nào đường chủ lại không thương tâm? – Đường chủ thương tiểu Tuyệt nhất, làm sao lại không thương tâm? – Thì đó ... – Ý của ngươi là ... – Đường chủ nhất định thống hận Phương Tà Chân hơn chúng ta gấp bội. – Chỉ là y không tiện nói ra mà thôi. – Võ công của Phương Tà Chân tưởng tất rất cao. – Cao thì đã sao? – Đường chủ đương nhiên không hy vọng có người phải hy sinh nữa. – Nói đùa! Để ta đi chặt đầu gã về cho đường chủ! – Cậu không sợ à? – Sợ? Sợ cái gì? – Được lắm! Có dũng khí! – Đường chủ đối với chúng ta ân trọng như núi, vì y mà chết là trách nhiệm của chúng ta. – Nhưng mà ... – Nhưng mà chuyện gì? – Đường chủ không có hạ lệnh giết Phương Tà Chân, vạn nhất ... – Là tự ta muốn giết gã, vạn nhất xảy ra chuyện gì một mình ta sẽ gánh chịu. – Đại cữu cữu quả không hổ là đệ nhất hảo hán của Diệu Thủ Đường. – Ta chỉ là làm chuyện cần phải làm, giết kẻ cần phải giết mà thôi! – Cậu yên tâm, Phương Tà Chân nhất định phải chết. Cậu giết gã chính là làm chuyện cần phải làm, vạn nhất không giết nổi gã ... Hồi Bách Hưởng cười cười nói: – ... Cháu sẽ thay cậu làm một số chuyện cần phải làm. Khi hắn chuẩn bị tang sự cho Hồi Tuyệt, tiện tay đã mua thêm một cỗ quan tài. Khi ông chủ tiệm quan tài hỏi hắn phải viết chữ gì trên linh bài, Hồi Bách Hưởng nghĩ ngợi một hồi, sau đó mỉm cười hỏi ngược lại: – Ngươi thử đoán xem? Họ Phương hay họ Hồi? oo Có người đang gõ cửa. Nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng ... hết sức nhẹ nhàng. Phương Tà Chân đi mở cửa. Một thương nhân hòa nhã, phúc thái, hữu lễ nhưng ánh mắt sắc bén tới mức có thể đả thương người khác. Đa phần thương nhân đều rất hòa khí. Cũng có thể bọn họ hiểu rõ sự xảo diệu của câu nói "hòa khí sinh tài". "Hòa" là một chữ đã bị bỏ quên hơn hai nghìn năm nay, vì thế mà trong lịch sử đã xảy ra không biết bao nhiêu cuộc nội chiến, nội bộ tranh đấu, giết hại lẫn nhau ... mà không thể đoàn kết lại được ... Thương nhân đều hiểu được. Muốn làm việc, khiến người có lợi, khiến mình có lợi nếu không hòa hòa khí khí, hoà bình cộng sở thì không thể được. Người thương nhân rất hòa nhã này, chính là người được võ lâm tôn xưng là "Hoành Đao Lập Mã, Túy Ngọa Sơn Cương" Cổ Phán Thần Phong Cố Phật Ảnh. Y đến đây làm gì? Cố Phật Ảnh hỏi: – Ta đến thế này có làm phiền hai vị không? Phương Tà Chân hỏi: – Cố tiên sinh có gì chỉ giáo? Cố Phật Ảnh nói: – Không dám. Ta chỉ là quên mất chưa nói cho Phương thiếu hiệp một chuyện. Phương Tà Chân hỏi: – Không biết là chuyện gì? Cố Phật Ảnh nói: – Phương thiếu hiệp đã nghe đến cái tên Hồng Bào Bách Đại, Thất Phát Thiền Sư bao giờ chưa? Đồng tử Phương Tà Chân thu nhỏ lại: – u Dương Thất Phát? Cố Phật Ảnh nói: – Có rất nhiều người nói nếu như Thiên Dục Cung không có sự trợ giúp của của Thất Phát Thiền Sư thì tuyệt đối không thể có sự phát triển mang tính đột phát như vậy được, Trường Không Bang nếu không tiếp nạp ý kiến của u Dương Thất Phát thì tuyệt đối không thể chuyển từ thua lỗ thành kinh doanh có lãi như hiện nay, Đao Bính Hội, nếu không thu nạp Bách Đại Thất Phát, tuyệt đối không thể nhận được cả sự cổ vũ của cả nhân sĩ chính đạo lẫn giới hào kiệt lục lâm như bây giờ ... Phương Tà Chân lạnh nhạt thốt: – Bất quá cả Thiên Dục Cung, Trường Không Bang, Đao Bính Hội sau này đều biến chất, làm ngược lại với tôn chỉ tốt đẹp ban đầu của họ. Cố Phật Ảnh cười cười nói: – Bất kỳ sự vật nào nếu tiếp tục tồn tại, đều phải biến chất, người cũng như vậy. Phương Tà Chân nói: – Là ai mời lão đến đây? Cố Phật Ảnh nói: – Nghe nói là do Du Công Tử mời đến. Phương Tà Chân hỏi: – Thực ra không phải? Cố Phật Ảnh đáp: – Không phải. Phương Tà Chân hỏi: – Vậy là ai đã mời nhân vật hết sức khó mời này đến Lạc Dương vậy? Cố Phật Ảnh nheo mắt cười: – Nhân vật này Phương thiếu hiệp có lẽ rất quen thuộc. Phương Tà Chân nói: – Trì Nhật Mộ? Cố Phật Ảnh gật đầu. Phương Tà Chân nói: – Vậy thì tốt rồi. Cố Phật Ảnh nói: – Ồ! Phương Tà Chân thốt: – Người này đến rồi, Trì gia sẽ không đến làm phiền tại hạ nữa. Cố Phật Ảnh lắc đầu nói: – Ta thấy rất khó. Phương Tà Chân hỏi: – Thỉnh giáo? Cố Phật Ảnh cố làm ra vẻ thần bí: – Bởi vì một kẻ khác cũng đã đến đây. Phương Tà Chân hỏi: – Ai? – Đoạn Mi. Lần này Cố Phật Ảnh chỉ nói có vỏn vẹn hai chữ.