"Đừng cố ý làm tổn thương ta nữa. Ta sẽ khổ sở, sẽ đau đớn hệt như bị ai đó xé nát tâm can vậy. Nếu như huynh vẫn còn yêu ta, thì xin hãy trân trọng ta."
Lòng bàn tay của y vẫn cứng lạnh như băng.
Nàng vọng nhìn y tiếp lấy lời sau cùng:
"Còn nếu huynh không yêu ta, ta sẽ rời khỏi huynh ngay lập tức."
o0o
Ngoài hành lang.
Trong chu đình.
(chú: chu là sắc đỏ, màu mà các nhà quyền quý ngày xưa cho là đẹp nhất, thường dùng sơn phết tường cổng.)
Một vị nam tử trong bộ quần áo trắng như tuyết đang tĩnh tại chơi đàn.
Ánh mặt trời nửa sáng nửa tối rọi vào sân đình, tà áo trắng của y vẫn chói lóa như cũ. Cõ lẽ vì xung quanh không có ai, trên mi mắt đẹp như tranh vẽ kia thấp thoáng một nỗi buồn thương mờ nhạt, tiếng đàn êm ả trầm thấp khiến cho làn nước trong hồ xao động xoắn xuýt không ngừng.
Đột nhiên.
Đầu ngón tay của y khảy mạnh.
Điệu đàn cao vút réo rắt cất lên, hệt như một lời ngạc nhiên, một tiếng reo vui khe khẽ!
Tuyết miệng cười như hoa, nụ cười dường khiến cho cả ngôi đình trở nên lộng lẫy hơn, y hướng về vị tiểu cô nương áo đỏ đang ngơ ngẩn đứng trên hành lang vẫy gọi: "Nha đầu, lại đây, lại đây!"
Như Ca chầm chậm bước đến, ngồi xuống ghế đá, cất tiếng hỏi: "Có chuyện gì không?"
Tuyết nhìn nàng mủm mỉm cười: "Gặp Chiến Phong rồi à?"
Như Ca trừng mắt với y: "Ta có nói qua tên của huynh ấy cho ngươi à?"
"Hắn không phải vừa chọc giận nàng đấy chứ?"
"Không được đi khắp nơi nghe ngóng chuyện của ta rõ chưa!" Y cũng chẳng phải là thần tiên, chắc hẳn là đã đi đông đi tây hỏi thăm mà ra.
"Ta có thể dạy cho nàng một ít ngón nghề..."
Như Ca nhoài người ra bàn đá, tâm tình chán nản, không buồn nói chuyện nữa.
"... để cho nàng lần tới khi hôn Chiến Phong, khiến hắn phải say sưa mê đắm, hồn vía lên mây..."
Như Ca "soạt" một tiếng ngẩng phắt đầu dậy!
"...Tuyệt đối sẽ không chê nàng nhạt nhẽo vô vị nữa."
Trời đất! Đầu tóc Như ca nhanh chóng dựng hết cả lên, nàng chỉ vào mũi của Tuyết buộc tội:
"Ngươi - Theo - Dõi - Ta!"
Tuyết giữ lấy ngón tay của nàng, rất nhanh chuyển xuống bên dưới khóe môi hôn vội rồi sẳng giọng nói: "Oan uổng quá, người ta ở đây chơi đàn cả buổi trưa, làm sao theo dõi nàng được chứ."
Cũng đúng, dựa vào công lực của nàng và Chiến Phong, nếu như lúc ấy có người xung quanh, lẽ nào lại không phát hiện ra được.
"Vậy ngươi... làm sao biết được ta cùng Chiến Phong..." Gương mặt nàng đỏ ửng, không nói tiếp được nữa.
Tuyết cười như trăm hoa đua nở:
"Môi nàng hồng tươi ướt át, lại còn sưng phồng lên như vậy, vừa nhìn là biết ngay thôi."
Như Ca bịt ngay miệng mình lại, cúi thấp đầu xuống.
Tuyết chuyển tới bên cạnh nàng, ngồi phịch xuống đất, nhìn lên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy ưu thương kia, nhẹ giọng nói:
"Hây, nha đầu, đã không vui như thế thì hãy dứt khoát không cần hắn nữa cho xong."