Tiếng đàn tình tang.
Hữu Cầm Hoằng nhớ lại: "Năm ấy gặp được Cầm Thánh, ta chỉ mới mười hai tuổi. Cầm Thánh cả người vận y phục trắng muốt, tinh khiết hệt như tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, chói chang chẳng khác ánh mặt trời, khiến cho người ta thật sự không nhìn rõ được dáng vẻ của ngài."
Như Ca hiếu kỳ hỏi: "Vậy cầm nghệ của người ấy so với ngài xuất sắc hơn chăng?"
"Ta ngay cả một phần cũng không so được."
Nàng không tin.
Hữu Cầm Hoằng bật cười: "Ít nhất, khi ngài tấu đàn thì cô tuyệt đối sẽ không lơ đễnh."
Như Ca đỏ mặt đáp: "Ta đã xin lỗi rồi mà!"
Hữu Cầm Hoằng mỉm cười khoan hòa.
Như Ca lẩm bẩm nói: "Cầm Thánh... không biết ta có cơ hội được gặp mặt người này hay không..." Thời gian của nàng cũng không còn nhiều lắm.
"Mỗi năm Cầm Thánh sẽ đến Phẩm Hoa lầu một lần, nhẩm tính thời gian, xem ra cũng sắp tới rồi."
Giọng nói của Hữu Cầm Hoằng chứa đựng một nỗi mong chờ vô hạn.
o0o
Phẩm Hoa lầu, ngoại trừ Hương Nhi trong một đêm bỗng chốc "chim sẻ hóa phượng hoàng" ra còn có một người nữa khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ, đó chính là Phong Tế Tế.
Phong Tế Tế xem như dựa rủi được may, tuy không thể câu kéo được Đao Vô Hạ nhưng lại được Ngọc Tự Hàn của Liệt Hỏa sơn trang xem trọng. Từ đêm đó trở đi, Ngọc công tử cũng thường xuyên lui tới Phong các hơn, tên tuổi của cô trên Bài Hành Bảng của Phẩm Hoa lầu cũng theo đó tăng cao, chớp mắt đã leo đến vị trí thứ hai. Ngẫm lại, cũng chỉ có Liệt Hỏa sơn trang mới đủ sức khiến cho ánh hào quang của Thiên Hạ Vô Đao thành mờ nhạt, vì vậy mới có thể khiến cho Phong Tế Tế ngay lập tức trở thành cô nương được ưa chuộng nhất Phẩm Hoa lầu. (Có độc giả sẽ hỏi, không đúng rồi, Phong Tế Tế chỉ xếp thứ hai, sao có thể là cô nương được ưa chuộng nhất?! Vậy thì bạn không biết, Phong Tế Tế cho dù có tự phụ đến đâu đi nữa cũng không dám so sánh với người bài danh đệ nhất là Tuyết, có điềuTuyết lại rất ít khi có mặt trong Phẩm Hoa lầu!)
Phong các.
Ngọc Tự Hàn đang ngồi bên song cửa, lặng lẽ thưởng trà.
Phong Tế Tế tuy cũng được xem là một cô gái dạn dày kinh nghiệm, nhưng khi đối diện với Ngọc Tự Hàn rồi, cô lại cảm thấy tay chân mình trở nên dư thừa.
Hơi trà bồng bềnh quấn quyện.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngọc Tự Hàn dịu dàng nho nhã, làn môi mỏng của y khẽ chạm vào tách sứ xanh nhẵn nhụi, ánh mắt xa xăm nghĩ ngợi, hệt như đang chờ đợi một người nào đó quan trọng nhất đời mình.
Phong Tế Tế gấp gáp siết chặt tay, không biết phải mở lời thế nào.
Cô đã từng gặp qua những vị khách nhân đẹp trai hơn y, hào phóng hơn y, oai phong hơn y, thậm chí còn hung hãn hơn y, vậy mà cô chưa bao giờ lại khẩn trương đến như vậy. Nam nhân thôi mà, thứ họ muốn chỉ là mấy chuyện ấy, cứ cho bọn họ là xong tất.
Có điều, vị Ngọc công tử này lại vô cùng khác biệt.
Giữa trán y bao phủ một một luồng hào quang dịu nhẹ, mặc dù đang ngồi trên xe lăn nhưng lại giống như một viên ngọc ấm áp tuyệt mỹ của thế gian; khóe môi y thấp thoáng mỉm cười khiến cô cảm giác y không giận mà vẫn oai phong. Ở bên cạnh y, Phong Tế Tế đột nhiên cảm thấy mình hóa ra nhơ nhớp, ngay cả liếc mắt hay trò chuyện với y cũng đã là một sự xúc phạm lớn lao rồi.