Cả người cô khoác xiêm trắng lụa mềm, hợp cùng tấm sa bạch trong suốt, búi tóc vấn cao, vừa đơn giản vừa tự nhiên, trên đấy có cài nghiêng một thanh thoa ‘dương chi bạch ngọc’, phong tư thước tha yểu điệu, hệt như một nàng tiên nữ thanh lệ trong sương sớm.
"Tiểu thư, người thật là đẹp đến mức khiến người ta phải thảng thốt đấy!" Như Ca tán tụng, kế đó lại thắc mắc: "Chỉ là, sao người lại cần lụa trắng để che mặt chứ?"
Phong Tế Tế cười ghẹo nàng: "Tiểu nha đầu, chẳng lẽ muội không biết rằng bản tính của nam nhân rất ti tiện hay sao? Càng mông lung khiến hắn không nhìn rõ dung mạo của muội, hắn càng khao khát được trông thấy hơn. Ta nghĩ gã Đao Vô Hạ này cũng không ngoại lệ đâu."
Thật vậy ư? Bản tính của nam nhân rất ti tiện hay sao?!
Như Ca trong cơn bần thần, không thốt được lời nào.
Tuy nhiên, lúc này nàng bỗng nhiên nhận thấy gương mặt Phong Tế Tế dưới lớp sa bạch bao phủ hệt như một đóa thược dược trong sương mai, lúc ẩn lúc hiện, vừa xinh đẹp, vừa khơi gợi, khiến cho người khác muốn khám phá đến cùng, thật sự là câu hồn đoạt phách!
Phong Tế Tế trông thấy Như Ca ngơ ngẩn nhìn mình như vậy, trong lòng không khỏi đắc ý, vỗ vỗ đầu của nàng bảo:
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi!"
"Vâng ạ!" Như Ca đáp. Đột nhiên, lúc này nàng lại nảy ra một câu hỏi, bật miệng thốt:
"Tiểu thư, tại sao cứ mỗi mồng một và ngày rằm thì khách nhân lại đặc biệt đông như vậy?"
o0o
Giữa đại sảnh của Phẩm Hoa lầu có một tòa đài vuông được dựng thành từ những cây trúc xanh.
Trúc xanh làm rào, rèm thưa buông nhẹ, một bệ lư hương cổ kính bốc lên những làn khói thơm vất vít, thấm đẫm sự an tĩnh, dường như có thể lấn át cả mùi rượu và thức ăn đương tràn ngập khắp lầu, khiến cho lòng người vì thế mà trở nên sáng suốt.
Một bệ đàn bằng trúc xanh.
Một chiếc đàn cổ.
Một vị nam tử áo trắng cao lớn đang ngồi tĩnh tại chơi đàn.
Tiếng đàn tính tang.
Tựa dòng suối nhỏ tuôn chảy chốn non cao, trong vắt thấy đáy, bọt nước tinh khôi, sỏi bé nơi đáy nước lấp lánh phát sáng, phảng phất như từng viên từng hạt đều chất chứa một niềm vui nho nhỏ, một nỗi buồn sâu kín...
Khách nhân trong Phẩm hoa lầu lúc này đều lặng im không thốt một lời.
Ánh mắt họ tập trung cả lên người vị nam tử áo trắng kia một cách mê say, thân thể như chìm đắm vào tiếng đàn của y không thể cưỡng lại, tựa hồ đã rơi lạc vào một ảo cảnh đầy hạnh phúc.
Như Ca đến lúc này mới hiểu được.
Nàng trước đây còn lấy làm lạ, rằng vì sao giữa sảnh đường lại tự nhiên dựng lên một đài trúc như vậy, rõ ràng chiếm rất nhiều không gian lại chẳng hề có tác dụng gì. Thì ra, đài trúc này vốn dành riêng cho vị nam tử áo trắng nọ mà không cho bất cứ ai sử dụng đến. Thêm nữa, vị nam tử áo trắng ấy chỉ mồng một và ngày rằm mới đến nơi đây biểu diễn, cho nên mỗi tháng vào hai ngày này, không khí tại Phẩm Hoa lầu luôn rất náo nhiệt.
Người ấy...
Lẽ nào chính là Cầm Thánh trong truyền thuyết?