- Lão phu chưa tin, ta phải đi coi tận mắt mới được, chúng bây ngồi im nơi đây chờ ta.
- Chúng tôi tuân lệnh! Đông Bích núp sau tảng đá nghe nói vậy nổi giận, sát khí xông lên, thì ra bọn này là tay sai của Huyết Hoa động. Những cử động của mình đều bị đối phương theo dõi. Kế đó một bóng người lướt tới miệng cốc, nhìn kỹ thì người này chính là Phi Mạng khách đã một lần thoát chết trong tay chàng. Chàng vội dùng truyền âm nhập mật nói với Bạch Cốt lão thái bà :
- Tôn giả! Đó là kẻ thù của tại hạ, xin để tại hạ ra tay!
- Không được! Không thể phá luật được!
- Xin tôn giả không thể đặt điều kiện đó.
- Bé ơi! Mi.... Phi Mạng khách dừng chân trước mặt lão thái bà quát to :
- Các hạ danh tánh là gì? Làm gì nơi đây? Bà ta không nói nữa lời, lặng lẽ đưa hai bàn tay khô héo lên quạt ra sau và tu miệng hút một hơi. Phi Mạng khách toan chống cự nhưng không kịp, bị một sức hút quá mạnh lôi hắn chúi nhào tới. Trong lúc đó, Đông Bích cũng đưa lên một chưởng, một luồng khí mãnh liệt công tới giữa hai người. Bùng! Một tiếng nổ long trời, sức hít tiêu tan, Phi Mạng khách loạng choạng rồi đứng yên. Bạch Cốt lão thái bà hét lớn :
- Tiểu quỷ, mi dám! Phi Mạng khách tưởng có người bên trong giúp đỡ, hắn liền bay về phía Đông Bích. Bịch! Hắn dùng khinh công nhảy lên một trượng rồi rơi xuống trước mặt Đông Bích, vừa nhìn thấy hắn ré lên một tiếng :
- Bạch y thư sinh! Đông Bích từ từ rút chiếc quạt rồi lạnh lùng nói :
- Phi Mạng khách, hãy nạp mạng đây! Hắn hoảng hồn nhảy trái qua một bên. Bỗng nghe một tiếng rú thê thảm vang lên. Bụng hắn bị đứt ngang qua lưng, máu chảy như suối, rồi hắn từ từ qụy xuống tắt thở. Đàng kia trong khu rừng có tiếng ồn ào nổi lên. Thì một bóng người bay qua mặt chàng, chàng vội dặm chân đuổi theo sau. Đến khu rừng kia, chàng đã thấy hơn mười xác chết nữa, đầu nát bấy nằm chồng chất lên nhau. Bạch Cốt lão thái bà vẫy tay nói :
- Về đi, bàn việc gấp! Chàng gật đầu đi theo bà về chỗ khi nãy. Trong lòng chàng vẫn còn nhớ đến việc do những người mới chết tiết lộ ra lúc nãy. Bạch Cốt lão thái bà như chỉ quan tâm đến việc phá trận và hỏi :
- Thằng bé! Mày có giúp ta phá trận không? Chàng lạnh lùng đáp :
- Tại hạ không thể làm được.
- Thật mi không chịu sao?
- Không! Bà tức tối cau mày đứng dậy rồi ngồi xuống bùi ngùi nói :
- Thằng bé! Lão thân không chịu năn nỉ mi một cách trắng trợn đâu!
- Nhưng tại hạ cũng không giúp người một cách cẩu thả như vậy đâu!
- Bé ơi! Vậy chúng ta hãy đặt điều kiện.
- Đặt điều kiện?
- Đúng! Mi có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì, ta sẵn sàng chấp thuận. Đông Bích động lòng nói :
- Điều kiện của tại hạ đưa ra đây chắc chắn tôn giả thi hành không được. Lão thái bà nói :
- Thằng bé! Mi cứ nói ra xem. Đông Bích suy nghĩ về người trong động nên đổi ý nói :
- Tại hạ không muốn đề ra. Bạch Cốt lão thái bà khẽ “hừ” một tiếng, rồi nói :