Nghiêm chạy xe bên cạnh Thịnh, anh gợi chuyện:
- Chắc Thịnh còn đi học?
- Thịnh học ở đâu vậy?
- Tôi học Lê Quý Đôn.
- Chắc cô Thịnh học giỏi lắm?
Thịnh bỗng chậm hẳn xe lại, quay nhìn Nghiêm xoi mói:
- Sao anh biết tôi học giỏi?
Một tia bối rối trong mắt Nghiêm. Tia bối rối làm Thịnh đau nhói trong lòng. Tuy Thịnh hỏi như thế, nhưng Thịnh đã hiểu vì sao! Tất cả, hay đa số những cô gái xấu đều học giỏi, đó hầu như là một định luật bù trừ. Mà cũng dễ hiểu! Những cô gái xấu thường không có ai theo tán tỉnh, không bị chia trí trong khi học, không lo những chuyện viễn vông nên học giỏi. Thế thôi.
Giọng Nghiêm thật buồn:
- Cô Thịnh giận tôi?
Thịnh chợt thấy cái vô lý của mình. Nếu Thịnh xấu, đó đâu phải là lỗi tại Nghiêm? Vả lại, Nghiêm chính là người con trai đầu tiên làm quen Thịnh, dù chỉ là sự làm quen… bất đắc dĩ!
Thịnh dịu lại:
- Dạ không, tôi chỉ ngại anh Nghiêm đưa tôi về thế này, mất thời giờ của anh.
Nghiêm lắc đầu:
- Sáng nay tôi rỗi rảnh đi lang thang, không ngờ lại gặp Thịnh.
Thịnh nhủ thầm, phải rồi, anh rảnh rỗi đi lang thang cho nên anh mới đưa tôi về, nếu anh có một người bạn, chắc anh đã đi ngay lúc nãy… Thịnh nghĩ để thấy cái phi lý của mình. Tại sao Thịnh cứ chuyên chú bắt lỗi Nghiêm từng li từng tý trong khi giữa Nghiêm và Thịnh chỉ là sơ giao? Hay Thịnh sợ mình sẽ nghĩ về Nghiêm nên ngay phút đầu tiên, Thịnh đánh bạt hình ảnh Nghiêm ra khỏi tâm thức mình? Thịnh tự phân tích nhưng không trả lời được…
Thịnh rà xe vào đầu ngõ:
- Sắp đến nhà của tôi.
Nghiêm ngước nhìn dãy lầu cao phía trong, cười:
- Chưa đến.
Thịnh cắn môi:
- Thôi xin phép.
Rồi cô bé vọt nhanh xe vào đường rộng như sợ sẽ mất cả can đảm từ biệt Nghiêm. Thịnh không dám quay lại nhìn phía sau để xem Nghiêm có nhìn theo mình, có đuổi theo mình? Cô bé sợ quay lại sẽ gặp một lề đường trống, Nghiêm đã bỏ đi…
***
Chị Thanh vừa thay áo vất trên mặt giường nệm hỏi Thịnh:
- Ở nhà có ai kiếm tao không Thịnh?
Thịnh lăn người qua một bên tránh làm nhàu áo chị Thanh, đáp:
- Em không thấy ai.
Chị Thanh càu nhàu:
- Thằng cha khỉ chưa kìa. Hẹn sáng nay mang lấy cuốn sách lại cho người ta mà chết tiệt ở đâu.
Chị Thanh lôi bộ đồ lụa màu vàng, mặc vào rồi nằm lăn xuống cạnh Thịnh.
- Mệt quá.
Thịnh cười:
- Chị đi chơi về lần nào cũng than mệt.
Chị Thanh gác một tay lên trán, lim dim mắt:
- Đi chơi mới mệt à mày. Cứ ru rú tối ngày ở nhà như mày thì làm sao biết mệt với khỏe.
Thịnh nhớ đến vụ đụng xe xảy ra sáng nay, cô bé định kể cho chị nghe nhưng nghĩ đến những câu giễu cợt sẽ có nơi chị Thanh, Thịnh lại thôi.
- Phim hay không, chị?
Thanh mở mắt ngay, vẻ mệt trên khuôn mặt bến mất nhường cho nét sôi động:
- Khỏi chê. Thằng bé gì con của Robert Mitchum đó, đóng hết xẩy, mày biết không tụi nó phóng xe chạy bạt mạng, mình ngợp luôn.
Thịnh nhỏ giọng: