Tính tình hai chị em cũng không giống nhau… Chị Thanh ưa phô trương còn Thịnh, thích khép kín. Có lẽ một phần bản tính cũng do sự cô đơn mặc cảm mang lại…
Chồng quần áo đã vơi bớt. Thịnh tắt bàn ủi, ôm đống áo quần của chị Thanh vào phòng, xếp lên ngăn tủ của chị cho ngay ngắn. Mấy hôm nay chị Tư giúp việc xin nghỉ đi thăm chồng, quần áo của hai chị em chưa ủi dồn đống, lại tiếng chị Thanh:
- Ủi đồ xong chưa Thịnh ơi!
- Chưa. Em còn ủi nhiều lắm.
- Thôi mày dẹp bớt đi, xuống chở dùm tao lại đằng nhà nhỏ Dung chút xíu đi.
Thịnh định cãi lại nhưng nghĩ đến những câu gắt gỏng của chị Thanh, Thịnh lại thôi. Cô bé lững thững xuống thang lầu.
Chị Thanh đang đứng chờ sẵn ở phòng khách. Chị mặc quần ống thật rộng bằng mousselin in hoa, chiếc quần mà tháng trước chị đã cậy cục xin ba tiền mua cho bằng được… Trông chị Thanh thật đẹp. Thịnh chắc lưỡi khen:
- Chị mặc hoa sậm màu trông nổi và đẹp quá.
Chị Thanh chống nạnh hai tay, xoay một vòng cho hai ống quần rộng phất phơ quấn vào vòng chân. Chị mỉm cười.
- Hôm nay chắc trời mưa. Cóc mở miệng khen. Mày thật tình hay cho tao đi tàu suốt đây?
Thịnh lắc đầu:
- Em khen thật đấy. À, mà sao chị không đi xích lô đến chị Dung đi, đi lại bắt em chở honda.
Chị Thanh bĩu môi:
- Xì, thôi đi mày ơi, xích lô bây giờ một cuốc mấy ngàn, đi một cuốc tao tốn tiền sao. Để dành tiền đi chơi.
Thịnh không nói gì, đi ra dắt xe. Chị Thanh đi sau lưng Thịnh. Chị bỗng nói:
- À, hay mày đi chơi với bạn tao luôn.
- Mấy chị đi đâu vậy?
- Tụi tao đi coi phim. Hết sẩy à mày?
Thịnh lắc đầu:
- Thôi, em không đi.
Sao thế?
- Em không thích.
Chị Thanh nhún vai:
- Mày thì chỉ có một câu đó! Không đi! Không thích! Không han! Tao không biết bao giờ mày mới chịu khá được.
Thịnh im lặng đạp máy xe. Chị Thanh ngồi lên yên sau, vòng tay ôm ngang người Thịnh. Cô bé khó chịu lạ lùng. Thịnh ghét nhất là những sự đụng chạm như vậy. Thịnh nhỏ giọng:
- Chị đừng ôm eo em.
Chị Thanh cao giọng:
- Gì kỳ vậy mày…
Thịnh nói dối:
- Em nhột chạy không được.
Chị Thanh cằn nhằn “đủ chuyện” rồi sửa thế ngồi lại. Ngôi biệt thự song lập của gia đình Dung hiện ra. Chị Thanh đập tay vào vai Thịnh:
- Thôi tốp, tốp đi mày.
Chị nhảy xuống yên xe, dặn Thịnh:
- Ở nhà có ai hỏi tao, nói tao đi học thêm.
Rồi chị biến sau cổng. Thịnh quẹo xe trở về. Đầu óc cô bé lênh đênh cùng với màu trời thật đẹp. Thịnh bỗng nảy ý định chạy một vòng quanh thành phố. Cô bé không hiểu đi như thế để làm gì, nhưng từ lâu Thịnh vẫn thích được một mình xách xe chạy lòng vòng… chạy… chỉ để thấy mình và thành phố còn một chút gì gần gũi và thân thiết… để thấy mình cũng khá lớn. Năm nay mười bảy rồi, năm nay học lớp mười một rồi, ít sao? Má vẫn nói Thịnh đã lớn. Mà lớn để làm gì nhỉ? Thịnh thường lẩn thẩn tự hỏi như vậy! Như chị Thanh, lớn để lấy chồng! Như những người con gái khác mangmột nhan sắc bình thường và trung bình, lớn để có một mái gia đình vừa phải, tạo lập một hạnh phúc hợp lý! Còn mình! Thịnh nghĩ, chắc chả bao giờ mình có được như thế dù mình cầu mong… bởi vì Thịnh xấu… một người con gái xấu chính là một sai lầm của tạo hóa! Đáng lẽ không nên tạo ra…Những ý nghĩ chợt đến trong đầu làm Thịnh không chú ý đến chung quanh. Tiếng kèn một chiếc xe chạy bên cạnh làm Thịnh giật mình, mất thăng bằng, cô bé lạc tay lái tông đại vào một người con trai chạy chiếc xe Honda vừa từ sau vọt lên. Thịnh té nhào ra mặt đường trong khi người con trai cũng không hơn gì Thịnh. Hắn ta lồm cồm bò dậy không để ý đến chiếc xe đang chảy xăng loang mặt nhựa, gã con trai chạy lại đỡ Thịnh dậy.