* * *
Thịnh kết luận:
- Như thế đó, nếu mình có tiền thì hy vọng ba có thể khỏi. Nhưng em chỉ mới nói với anh thôi, ba mà em chưa nói. Em nghĩ rằng, anh em mình có thể tìm cách kiếm thêm tiền, dành lại để giúp ba…
Anh Thái gật gù:
- Thịnh ạ, nếu ai nhìn thấy được rõ con người em, chắc họ sẽ quý mến em bằng một thứ tình cảm không bao giờ phai nhạt. Em đã nghĩ được như vậy, anh cũng sẽ cố gắng hết sức anh.
Thịnh buồn rầu:
- Anh đừng an ủi em. Em biết, em xấu xí và tầm thường. Tất cả những gì em làm không phải để cầu mong cho một ai hiểu em. Em chỉ muốn tìm quân bình cho đời sống của ba, của gia đình mình…
Anh Thái hỏi:
- Thế em định làm gì?
Thịnh lắc đầu:
- Em cũng chưa biết. Hiện giờ, em đang làm kết toán buổi chiều, như vậy buổi tối em rảnh. Em định tìm việc vào buổi tối, như đi dạy kèm chẳng hạn.
Anh Thái thở dài:
- Dạy kèm khó tìm chỗ lắm Thịnh ạ. Như anh, đã khá hơn em nhiều, thế mà đi dạy lắm khi còn phải lao đao với người ta. Anh sợ am chịu không nổi đâu.
Thịnh lắc đầu:
- Anh đừng lo diều đó. Em tin là em sẽ chịu được, chỉ cần có chỗ nhận em để em kiếm tiền lo cho ba thôi.
Hai anh em ngưng câu chuyện khi thấy chị Thanh đi ra. Cả anh Thái và Thịnh, vô tình đều cùng một ý nghĩ là không nên nói gì cho chị Thanh biết vì chị chắc chắn sẽ không giúp được gì nếu không làm rộn thêm.
Chị Thanh đến bên anh Thái:
- Anh có tiền cho em xin mấy ngàn.
Anh Thái hỏi:
- Cần không Thanh, vì anh cũng có việc cần tiền.
Chị Thanh hơi ngần ngừ rồi lắc đầu:
- Cũng hơi cần thôi, nếu anh dư thì cho.
Thịnh lên tiếng:
- Em còn mấy ngàn, để lát em đưa chị
Chị Thanh buông thõng tiếng “cám ơn” rồi rút lui. Anh Thái nhìn theo lắc đầu:
- Thật không ngờ con nhỏ càng ngày càng đổi tính.
Giọng anh thật buồn…
* * *
Thịnh bấm chuông ngôi biệt thự. Một người đàn bà đứng tuổi có vẻ là quản gia ra mở cửa:
- Thưa cô hỏi ai?
Thịnh rụt rè:
- Thưa bà… tôi đọc báo thấy ở đây cần một người săn sóc bệnh nhân buổi tối…
Người đàn bà gật đầu:
- Phải rồi, mời cô vào nhà.
Thịnh theo chân người đàn bà vào căn phòng khách rộng mênh mông. Căn phòng trang hoàng thật đẹp chứng tỏ sự giàu có của chủ nhân. Người đàn bà mời Thịnh:
- Cô ngồi đây chơi, tôi mời cô chủ ra.
Một người con gái trạc hai mươi tuổi bước ra. Thoạt nhìn thiếu nữ, Thịnh mơ hồ nhớ như có nét quen thuộc với mình, như Thịnh đã gặp ở đâu rồi, nhưng Thịnh chịu không nhớ ra. Cô gái tự giới thiệu:
- Tôi là Nguyệt. Chắc cô đọc báo thấy ở đây cần săn sóc người bệnh buổi tối.
Thịnh gật đầu:
- Thưa vâng. Nhưng… tôi sợ không đủ điều kiện. Tôi không phải là y tá.
Nguyệt mỉm cười:
- Chúng tôi không cần y tá. Mẹ tôi ốm đã lâu, bà muốn có người bên cạnh buổi tối, nhưng bà rất ghét y tá. Chắc cô cũng hiểu người bệnh lâu ngày thường có mặc cảm như vậy…
Thịnh hồi hộp không hiểu người ta có nhận mình không? Nguyệt nói huyên thuyên. Về chứng bệnh của bà mẹ, nhà chỉ có hai mẹ con. Cuối cùng, Nguyệt hỏi: