Tư Tư nhếch miệng không lên tiếng, Hoài Nguyệt thông cảm nhìn cô một cái, may là mình làm mảng dân tộc, mấy ông già bà già ai cũng nhiệt tình. Nếu bắt mình cũng phải đuổi theo phỏng vấn người ta thì chắc mình cũng không thể mặt dày như vậy được.
Trần Thụy Dương ngồi đối diện cô, thấy cô lộ ra vẻ suy tư trong lòng anh ta chợt xuất hiện một nghi vấn. Lúc tan họp Trần Thụy Dương đi tới trước mặt cô nói: "Hoài Nguyệt, đến văn phòng tôi một lát".
Tư Tư nháy mắt với cô, vẻ mặt rất mờ ám. Hoài Nguyệt không nhịn được lườm lại Tư Tư, chuyện của chính mình đã như lửa cháy lông mày rồi mà còn để ý đến chuyện lá cải như vậy.
Trần Thụy Dương định rót trà cho cô nhưng Hoài Nguyệt vội ngăn lại: "Không cần không cần, em cũng mới pha trà ở phòng em xong".
"Mấy năm nay mọi người đều nói dư lượng thuốc trừ sâu trong trà cao quá tiêu chuẩn, hiện nay mọi người thích uống trà hữu cơ. Loại trà Cao Sơn Vân Vụ này anh uống thấy cũng không kém trà Long Tỉnh. Em uống thử xem sao, nếu thấy ngon thì cầm mấy hộp về. Mẹ anh bọc 6 lớp túi bóng rồi để trong tủ lạnh, như vậy mùi vị sẽ tươi nguyên không khác gì lúc vừa hái xuống". Trần Thụy Dương cúi đầu vừa thêm nước vừa nói.
"Bác gái đúng là một người nho nhã", Hoài Nguyệt cầm chén trà đưa lên mũi nhắm mắt lại ngửi, "Thơm lắm!"
Trần Thụy Dương nhìn vẻ say mê trên mặt cô, cười nói: "Thiên lý mã cần có Bá Lạc, trà ngon phải có người biết thưởng trà. Mặc dù trà của anh bây giờ đã qua chính vụ nhưng bảo đảm tuyệt không kém trà Minh Tiền".
"Giám đốc Trần giữ lại uống đi, em có trà rồi mà". Hoài Nguyệt vội vàng từ chối. Từ sau khi cùng đi huyện Ngô Giang xem thi đấu thuyền rồng, mỗi lần gặp nhau ngoài hành lang, Trần Thụy Dương đều sẽ dừng lại nói vài câu với cô, thật sự không có chuyện gì để nói cũng phải hỏi xem Đậu Đậu khỏe không. Cô nghĩ vị giám đốc này đúng là ở nước ngoài lâu quá rồi nên mới luyện thành phong độ quý ông như thế. May là trong ban biên tập ngoài Tư Tư thỉnh thoảng nháy mắt thì toàn bộ đều là một đám học giả không thích để ý đến chuyện không đâu, vì vậy cô có thể bình yên tiếp nhận sự quan tâm của lãnh đạo. Có điều, hôm nay là lần đầu tiên cô cảm thấy hơi bất an, lãnh đạo tặng quà cho cấp dưới, đây không phải là chuyện tốt.
Quả nhiên, Trần Thụy Dương nói tiếp: "Hoài Nguyệt, Phó tổng biên tập Lưu nói với anh, ông ấy cảm thấy khả năng viết lách của em rất khá, tuổi lại trẻ, làm mảng dân tộc thì đúng là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà. Lãnh đạo cấp trên rất chú ý đến tạp chí của chúng ta, sau này chúng ta phải đưa tin về các nhân vật văn hóa hàng đầu của tỉnh nhiều hơn nữa cho nên anh muốn gọi em về chuyên mục người văn hóa, em thấy thế nào?"
Công việc ở chuyên mục người văn hóa nặng hơn chuyên mục dân tộc, trước giờ đều do tài tử Trương phụ trách, đối tượng tiếp xúc không phải lãnh đạo cấp cao thì cũng là những người ưu tú trong giới văn hóa. Tài tử Trương tốt nghiệp khoa triết đại học Bắc Kinh, ngoài tài tử Trương chuyên mục người văn hóa còn có một biên tập già sắp về hưu rồi, ý của Trần Thụy Dương rõ ràng là định để cô đến lấp vào chỗ trống đó. Hoài Nguyệt cúi đầu nhìn hơi nước lượn lờ bay lên từ chén trà. Lúc mới đến tòa soạn tạp chí cô đã làm việc với tài tử Trương một thời gian, tài tử Trương là một người rất chính trực, mặc dù không nhiều lời nhưng những thứ viết ra thì đều là gấm lụa, cùng làm việc với anh ta quả thật cô cũng học hỏi được không ít. Sau đó vì sinh Đậu Đậu nên nhà chồng lại nhờ cậy quan hệ sắp xếp cho cô công việc thoải mái bây giờ, làm một thời gian cô cũng cảm thấy gắn bó. Có điều cô là biên tập trẻ tuổi nhất, ít kinh nghiệm nhất ở đây, bây giờ lại không có bất cứ chỗ dựa nào, nói là trưng cầu ý kiến nhưng thực ra cô đâu thể kén cá chọn canh được.