"Hoài Nguyệt, sau này tuần chúng ta đều ăn một bữa cơm với Đậu Đậu nhé", Lỗ Phong nói, "Em xem hôm nay nó vui vẻ đến mức nào".
Hoài Nguyệt định từ chối theo bản năng nhưng vừa thấy Đậu Đậu nhìn mình với vẻ cực kì mong chờ liền vội gật đầu. Mặc dù hôn nhân đã tan vỡ nhưng Đậu Đậu là con của hai người bọn họ, điều này mãi mãi cũng không thể thay đổi. Nếu như một bữa cơm có thể làm cho Đậu Đậu vui vẻ như thế thì có không muốn nhìn mặt Lỗ Phong đến mấy cô cũng có thể chịu đựng được.
"Ăn nhiều một chút, chưa đến mùa hè đã bắt đầu gầy rồi, cứ như vậy thì có khi Đậu Đậu sẽ nặng hơn cả mẹ đấy". Hiển nhiên Lỗ Phong rất vui vẻ, hắn gắp một miếng cá vào bát cô rồi nói tiếp: "Trường đại học có tổ chức cho các giảng viên đi nghỉ hè, bố mẹ muốn cho Đậu Đậu đi theo, em thấy có được không?"
Hoài Nguyệt do dự không nói lời nào.
Lỗ Phong cười nói: "Yên tâm, bố mẹ có phải người già bảy tám mươi tuổi không trông nổi cháu đâu, hơn nữa Đậu Đậu của chúng ta lanh lợi lắm, sức khỏe cũng rất tốt..."
"Đừng khen nó! Không được khen trẻ con. Anh quên là trước kia mỗi lần khen nó khỏe mạnh là nó lại bị sốt phải truyền nước sao?" Hoài Nguyệt vội vã ngắt lời.
"Em đúng là, chuyện này mà em cũng tin được". Lỗ Phong mỉm cười lắc đầu nhìn cô, "Từ khi làm mẹ em đã cẩn thận hơn trước nhiều, trước kia em vô tâm có để ý đến cái gì bao giờ đâu".
"Tôi chỉ còn lại có Đậu Đậu, làm sao còn dám như vậy nữa". Hoài Nguyệt cảm khái, nói, "Nếu như có thể làm lại tất cả thì tôi sẽ nghe lời bố mẹ ở lại bên cạnh họ chứ sẽ không đến thành phố này".
Lỗ Phong nghẹn lời, "Hoài Nguyệt, xin lỗi".
Hoài Nguyệt khẽ nhếch môi, nụ cười xa cách: "Anh có lỗi với tôi, có điều tôi không muốn cứ oán hận mãi. Hơn một năm rồi, tôi cũng đã học được cách buông xuôi, vì Đậu Đậu nên tôi bỏ qua chuyện cũ. Lần sau có chuyện gì liên quan đến Đậu Đậu thì không cần phải chuyển lời qua mẹ anh nữa, chúng ta sẽ cùng bàn bạc".
Lỗ Phong nhìn vẻ bình thản của Hoài Nguyệt, hối hận và tiếc nuối lại tràn ngập trong lòng, "Hoài Nguyệt, nếu như..."
"Tôi phải mang Đậu Đậu về nhà rồi,chủ nhật anh tới đón nó đúng giờ nhé". Hoài Nguyệt cầm giấy ăn lau miệng cho Đậu Đậu, "Đậu Đậu, ăn no chưa? Cùng mẹ về nhà được không?"
Đôi mắt to của Đậu Đậu xoay tròn, hết nhìn bố lại nhìn mẹ rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Lỗ Phong thở dài nuốt lời định nói xuống bụng.
Lỗ Phong lái xe đưa hai mẹ con về nhà, lúc sắp tới cửa đột nhiên nhớ ra một việc, hỏi: "Hoài Nguyệt, có thích bức tranh lần trước đó không? Bức ánh trăng của Cơ Quân Đào ấy?"
"Cơ Quân Đào? Bức tranh đó là của Cơ Quân Đào à?" Hoài Nguyệt kinh ngạc hỏi. Bức tranh đó vẫn treo trong phòng sách, từ sau khi treo lên cô chưa từng nhìn đến nó lấy một lần.
"Đúng vậy, thỉnh thoảng phòng triển lãm Tố lại treo một vài tác phẩm của anh ta, hôm đó anh tình cờ gặp được, cảm thấy nếu treo trong phòng sách sẽ rất hợp. Hôm đó lại là sinh nhật em, anh nghĩ có thể em sẽ thích".