"Cơ tiên sinh, anh cũng đến xem tranh à?" Hoài Nguyệt cảm thấy hơi bất ngờ.
"Có thích bức tranh này không?" Cơ Quân Đào nhìn bức "Cây" đó, đó là tác phẩm anh ta vẽ từ nhiều năm trước, là một trong số rất ít những tác phẩm tranh sơn dầu anh ta cảm thấy tương đối hài lòng, không biết bị Tiểu Dã tìm thấy rồi mang tới treo ở đây từ lúc nào.
"Đối với hội họa thì tôi dốt đặc cán mai. Hôm nay tôi tới đây là vì cần đi cùng một người bạn". Hoài Nguyệt xấu hổ nói, "Cảm thấy nhìn hơi hơi quen mắt, cảnh như thế này tôi đã từng nhìn thấy ở nước ngoài".
"Ở châu Úc?"
"Ờ", Hoài Nguyệt gật đầu, "Trên đại lục châu Úc có thể thường xuyên nhìn thấy hình ảnh như vậy, một gốc cây nhẵn bóng đứng ở giữa trời đất, không có lá cây, chỉ có thân cây trơ trọi chỉ thẳng lên không trung, xinh đẹp vô hạn, trào dâng vô hạn. Có lúc bạn sẽ cảm thấy quả thực là nó đang nổi giận đùng đùng, mặc dù chỉ là một cái cây khô nhưng bạn lại cảm nhận được sức sống tràn đầy của nó, chứ không phải như bức tranh này". Ánh mắt cô dừng lại trên thân cây tối màu đó, khuôn mặt lộ vẻ mơ màng.
Cơ Quân Đào vô thức đến gần cô, chăm chú nhìn gương mặt dịu dàng của cô, "Bức tranh này tạo cho cô một cảm giác khác à?"
"Tại sao cái cây này lại cô độc như vậy? Đứng giữa ánh sáng chói lọi mà vẫn lạnh lẽo như vậy? Dường như tôi cũng cảm thấy nó đang lạnh đến mức sợ run. Hình như trời đất này không phải ngôi nhà để nó tự do sinh trưởng mà là cái lồng giam cầm nó, nó không có chỗ để trốn tránh, không có nơi để dựa dẫm".
Buổi trưa, người trong phòng triển lãm dần dần về hết, bốn phía cực kì yên tĩnh, Hoài Nguyệt lại vô thức hạ thấp âm thanh một chút.
Muốn nghe thấy rõ hơn nên Cơ Quân Đào lại bước thêm một bước đến gần cô, hai người đứng kề vai nhau.
"Cô cảm thấy nó rất cô độc à?"
Hoài Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh ta, ẩn trong đó dường như có một loại cảm xúc khó hiểu đang dâng trào.
Cô cảm thấy hoảng sợ, âm thầm tự trách mình lại mắc bệnh nghề nghiệp "khoe chữ" rồi, không biết là câu nào mình nóiđã động chạm đến thần kinh của người đàn ông mẫn cảm cực độ trước mặt này.
Cô đỏ mặt nói với vẻ mất tự nhiên: "Tôi không có tri thức hội họa gì, Cơ tiên sinh cứ coi như tôi nói liên thiên là được rồi. Bức tranh này đương nhiên rất đẹp". Có thể là tâm trạng người xem tranh khác nhau nên cảm nhận của họ khi đứng trước một cảnh sắc cũng khác nhau. Chuyến đi châu Úc là hành trình trăng mật của cô và Lỗ Phong, khi đó tất cả những gì cô nhìn thấy đều bừng bừng sức sống.
Cơ Quân Đào điều chỉnh lại tâm tình, mỉm cười nói: "Không phải người phải có tri thức hội họa mới xem được tranh. Thực ra cô rất hiểu hội họa, cô nói chính xác như vậy thì người vẽ tranh nhất định sẽ rất hài lòng".
Hoài Nguyệt từ chối cho ý kiến, người vẽ tranh? Ai biết người ta muốn thế nào chứ?
Cơ Quân Dã xuống tìm anh trai gọi lên ăn cơm, giật mình đứng nhìn cảnh này. Đây là lần đầu tiên anh trai chủ động tới gần một phụ nữ trong vòng nhiều năm như vậy, lúc này anh ta đang đứng bên cạnh Hoài Nguyệt, toàn thân toát ra sự dịu dàng ấm áp. Cô suy nghĩ một chút rồi mỉm cười xoay người đi mất.