Em đọc được ở đâu đó: “Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa, còn lãng quên là nhớ đến tận cùng”. Em có nằm trong số những kẻ như thế không? Em đã từng mong một ngày có 25 giờ để dư 1 giờ không nhớ tới anh đấy.
Nhưng đối với em lúc này, em chỉ mong 24 tiếng qua đi thật nhanh, em mong tới giấc ngủ để vỗ về cơn đau từng ngày một. Ngoài trời mưa vẫn thế, vẫn hắt theo gió đêm. Đi hết trang web này tới trang web khác để đêm trắng qua đi, vậy mà em vẫn gặp anh đâu đây trong những trang Facebook của bạn bè em, bạn bè anh. Nụ cười ấy, khuôn mặt ấy vẫn trong trẻo và rạng rỡ. Tất cả nhòa đi theo tiếng mưa rơi ngoài kia.
Giờ anh đang ở đâu, góc nào của cuộc đời? Có bao giờ anh nhớ về những điều xưa cũ không anh? Nhớ tới để thổn thức giống em, chắc là có anh nhỉ? Anh đâu tệ tới mức xóa sạch mọi thứ phải không? Ngẫm lại nỗi nhớ trong tâm thức, em không biết mình ngẫm lại để làm gì, có chăng để nhận ra cuộc sống cần lắm những khoảng lặng. Khoảng lặng để sống chậm lại, nghĩ tất cả khác đi chứ không phải mặc định mãi như thế.
Trên dòng đời trôi ngược, có những con đường em không được phép chọn lựa, dù biết là sẽ khó khăn lắm mà vẫn cứ đi để tới cuối mới nhận ra đôi chân đang đau đớn nhưng vẫn muốn tiếp tục. Sự đớn đau và dằn vặt không bằng ý niệm được yêu thương khiến em cứ dấn thân vào đó mãi. Và rồi có những con đường gập ghềnh, cằn cỗi, có muôn vàn lối bắt em phải chọn.
Anh biết không, giống như đứa trẻ lạc người thân em ngồi sụp xuống và khóc, nhưng rồi vẫn phải chọn một con đường nào đó mà em bắt buộc phải chọn. Em dù lớn vẫn đáng thương như một cơn mưa lạc trên đại lộ vắng tanh không người đơn đơn và lạnh lẽo. Lãng quên đó là cách tốt nhất ư? Hạnh phúc có trong veo như giọt nước mắt cuối trời, bản tình ca cuối chẳng ai muốn nhớ lời và cũng không ai muốn bắt đầu cho tới khi kết thúc.
Yêu thương của em, của anh giống như hạt cát trong đôi bàn tay nhỏ. Em càng cố gắng thì hạt cát càng rơi xuống, em nắm chặt quá chăng!? Em sẽ mở rộng bàn tay mình để thấy mọi thứ là thật nhất, không còn giữ chặt chúng nữa.
Ngày anh đến, ngày anh đi. Ừ thì vẫn thế đấy thôi, đều nhẹ nhàng và thanh thoát như vậy. Để lại sâu trong tâm hồn cô gái nhỏ những nỗi đau mà dù có tới kiếp sau cũng chưa thể lành lặn. Người ta thường nói, yêu thương có bao giờ là trọn vẹn khi hai kẻ quá yêu nhau nhưng lại cách xa nhau cả hàng ngàn cây số. Em chưa bao giờ tin, nhưng giờ thì sao, nó quá rõ ràng với nhân duyên này. Gặp nhau bởi duyên – yêu nhau bởi số và xa nhau bởi mệnh.
Duyên số của anh và của em đã đưa mình đến gần nhau từ lúc mình còn là những đứa trẻ, nhưng lỗi mệnh trời thì dù có cố tới cỡ nào, có gắng ra sao thì mình vẫn lạc mất nhau. Anh đã là người của quá khứ rồi phải không và với anh chắc em cũng thế, cũng là một phần quá khứ nơi anh. Anh luôn là một phần quá khứ ngọt ngào nhất. Dù anh đã là người của quá vãng thì trong mắt của cô gái lớn đầu nhưng nhỏ suy nghĩ như em, anh luôn là chốn tựa nương bình yên hơn bao giờ hết.
Ngồi nghe lại những bản tình ca buồn, những đoạn radio anh gửi. Giờ đây tất cả chỉ mang hình hài của hư ảo và miền nhớ. Nó không xoáy cuộn trong tim em như trước, không còn khiến tim chết lặng vài giây khi nhớ tới cuộc điện thoại phương xa của anh vào cái đêm mệt mỏi ấy. Gói ghém và cất thật kỹ vào những ngăn kéo quá khứ, em sẽ gửi lại anh tất thảy thương nhớ này để rồi khép lại thôi mọi mông lung còn chờ giấc ngủ.