“Xíu nữa anh qua kiểm tra mà còn thức thì em coi chừng đấy.”
Trước khi ra khỏi phòng, Thiên không quên dọa nạt.
Quân lè lưỡi làm mặt ma, trong đầu đã nghĩ ra cách đối phó với anh.
“Có chốt cửa cũng không ăn thua đâu. Anh có chìa khóa.”
Thiên trước khi đóng cửa phòng còn xò đầu vào nói một cách thích thú, dập tan cái kệ hoạch trong đầu Quân.
Quân hậm hực lườm Thiên một cái, ngồi bật dậy rời khỏi giường.
“Này! Đi đâu đấy?”
Không thèm trả lời Thiên, Quân đi một mạch vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn nguýt anh một cái rõ dài.
Thiên cười hiền, cẩn thận đóng cửa phòng Quân lại, mang theo tâm trạng nhẹ nhõm mà trở về phòng.
Ngay khi cô rời khỏi, anh đã rất hoang mang, sợ rằng cô sẽ không quay về nữa. Sẽ giống như Hoài Quân, nhẫn tâm bỏ lại anh với những kỉ niệm chồng chất. Với anh, cảm giác không lối thoát đó mãi mãi là nỗi ám ảnh. Quãng thời gian đáng sợ ấy, anh không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa.
Đóng cửa phòng lại, Thiên chộp ngay lấy điện thoại, soạn vội một tin nhắn rồi gửi đi không do dự.
Ở căn phòng cuối hành lang, Quân ra khỏi phòng tắm thì thấy điện thoại kêu báo tin nhắn. Trên màn hình hiện lên dòng chữ đầy tha thiết:
“Cám ơn em vì đã trở về!”
……
Quân đang say giấc trong chăn ấm chợt cảm thấy có gì đó mềm mại mang mùi hương bạc hà chạm vào môi. Ban đầu chỉ là cái chạm nhẹ, dần dần trở nên mãnh liệt. Đã định sẽ mặc kệ, nhưng cuối cùng cô cũng phải tỉnh khỏi giấc ngủ.
Hóa ra vật ấm nóng mềm mại đang quấy rối giấc ngủ của cô mà môi Thiên.
“Để im cho em ngủ!”
Quân phụng phịu đẩy Thiên ra, kéo chăn trùm đầu mình.
“Dậy ăn sáng rồi đi chơi!”
Thiên cười hiền, nhẹ nhàng kéo tấm chăn ra, bàn tay khẽ vuốt ve gò má Quân.
“Đi đâu?”
Quân nói như rên trong cổ họng.
“Đi Đambri.”
Thiên hào hứng.
“Vô đó làm gì? Chán chết được! Em ở nhà ngủ.”
Quân dứt khoát dành lại tấm chăn.
“Gia đình mình với gia đình bác đi luôn mà.”
Thiên âu yếm dỗ dành.
“Gia đình anh chứ gia đình em đâu.”
“Đằng nào sau này tên em chẳng có trong hộ khẩu nhà anh.”
Thiên lâu ngày đã học được cái kiểu nói chuyện của Quân – nói ra những điều to tát bằng điệu bộ tỉnh bơ.
Trong ánh nắng sáng ấm áp tràn ngập căn phòng, Quân cố gắng nâng mi mắt nặng trĩu, nhìn Thiên nghi hoặc rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Càng ngày anh càng nói ra những điều kì lạ. Có hôm còn hỏi cô sau này thích đặt tên con là gì. Thỉnh thoảng đi ngang studio áo cưới có khi còn chỉ vào mà hỏi cô thích cái nào. Hai người đã đến mức nghĩ xa thế rồi sao?
Thiên đương nhiên không chịu thua để Quân êm đẹp đi vào giấc ngủ.
Cuộc chiến dành tấm chăn chính thức diễn ra, đến khi dành chiến thắng thì Quân cũng thấy mình tỉnh ngủ. Cuối cùng đành ngoan ngoãn theo Thiên chui vô chiếc xe bảy chỗ, lên đường đi Đambri.