sâu.
“Trời ạ.. cậu biết không, cảm giác còn tuyệt vời hơn bất cứ sự tưởng tượng nào của tớ!”
Linh toét miệng cười, ôm cổ Minh.
“Từ giờ cậu là bạn trai tớ! Ít nhất là trong chiều hôm nay!”
Linh nắm tay Minh, và kéo đi. –
Họ có một buổi chiều hạnh phúc, ít ra là đối với Linh. Họ đi ăn kem, rồi chơi game xèng, rồi thong thả đi dạo trên những con đường ven hồ. Linh cứ thao thao nói, và Minh cứ nghe, rồi tất nhiên là chiều theo mọi mong muốn của Linh. Cũng có những lúc Linh hỏi, nhưng Minh không đáp.
Linh quay qua nhìn Minh, có vẻ hơi thất vọng, nhưng rồi lại nở nụ cười, và nói tiếp để Minh gật đầu. Minh tặng Linh hoa hồng, nhưng Linh mới là người chỉ trỏ chọn bông nào.
Họ cùng chụp ảnh, những tấm ảnh ôm nhau, hôn nhau.
Minh đèo Linh đi bằng xe đạp. Linh nhìn vào lưng Minh, cười sung sướng, và ôm thật chặt lấy Minh. Họ nắm tay đi dọc qua những con đường đông đúc, và Linh cười thật tươi, siết thật chặt tay Minh trước ánh mắt hiếu kỳ và có phần ghen tị của những người đi đường.
Linh cười rạng rỡ, ngả đầu vào vai Minh, rồi hôn lên má Minh. Họ đang ngồi cạnh nhau trong một quán café xinh xắn. Cô bồi bàn tiến đến gần họ; ánh mắt không giấu nổi chút ngại ngùng trước sự hồn nhiên thể hiện của Linh.
“Hai em uống nước gì?” “Chị cho em một trà sữa thạch thủy tinh!”
Linh đáp gọn lỏn.
“Còn em?”
Minh không đáp, vẫn chỉ nhìn Linh. Cô bồi bàn vẫn đứng nhìn kiên nhẫn. Linh nhận ra ánh mắt cô bồi bàn, hơi ửng đỏ mặt.
“Chị cho bạn em một trà sữa hạt café ạ!”
Cô bồi bàn đi khuất, Linh mới lại nhìn Minh.
“Bình thường toàn là cậu gọi nước cho cả tớ đấy! Cậu thuộc làu là tớ thích món gì mà!”
Minh mỉm cười, gật đầu. Linh cúi nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt lấy tay Minh.
“Hôm nay tớ vui lắm.. nhưng tớ cũng nhớ cậu lắm! Cậu thực sự.. sẽ không ngoan ngoãn chiều tớ thế này đâu! Cậu sẽ cự nự, tranh cãi, bắt nạt tớ.. lúc nào cũng vậy! Bạn bè mà..”
Nước mắt chợt ứa ra nơi khóe mắt của Linh.
“Tớ nhớ cậu, người bạn đó của tớ.. người chắc chắn sẽ chẳng bao
giờ mang cho tớ niềm hạnh phúc như hôm nay, nhưng sẽ luôn ở bên tớ theo một cách khác..”
Linh thở dài, nước mắt chảy xuống hai má. Cô bồi bàn mang hai ly trà sữa ra, nhìn ngạc nhiên. Linh vội chùi nước mắt, cảm ơn, và chờ cô ta đi khuất. Linh nhìn quanh và nhận ra một số cặp mắt khác cũng đang quan sát họ.
“Có lẽ hôm nay thế là đủ rồi nhỉ?”
Linh nhìn thẳng vào mắt Minh.
“Một nụ hôn cuối nhé? Hôn tớ đi!”
Minh nhẹ nhàng hôn Linh, một nụ hôn dài. Và Linh búng tay.
Tách.
Minh nhắm nghiền mắt lại, môi rời ra khỏi môi Linh, và gục đầu lên thành ghế. Linh nhìn Minh, mỉm cười; rồi lấy khăn giấy lau sạch nước mắt. Linh lay lay vai Minh, và Minh mở mắt ra, chớp chớp, và nhìn xung quanh.
“Sao tớ lại ở đây?”
Linh rụt rè hỏi dò