“Trời thật lạnh…
Tuyết…trắng tinh khôi.
Sao nó lại trắng đến thế?
Thứ tuyết này là gì?
Tuyết không thể đỏ…
Vậy thì tất cả màu đỏ này…đến từ đâu?”
=====================================
---------- Post added at 07:34 PM ---------- Previous post was at 07:34 PM ----------
Chap 22: Được cứu .
Trờivề đêm càng lúc càng lạnh, duy chỉ có phần ban công chìa ra của tầng 3 khu nhà cấp B là còn chút hơi ấm, lần này Kai chọn chỗ này để ngủ tạm.
Dù là một vampire đồng nhưng cậu có thể đến bất cứ nơi đâu trong học viện Lanci mà không ai dám dị nghị, một mặt là vì cậu là người của Volt với lại dù sao cậu cũng là đứa cháu trai độc nhất của dòng thuần chủng Akatsuki.
Nhưng vấn đề cần bàn ở đây là không hiểu sao dạo này có một thứ đang ám ảnh cậu, khuôn mặt và nụ cười của con nhỏ đó cứ ăn sâu vào tâm trí cậu, trong giấc ngủ, những cơn ác mộng về cái ngày kinh khủng đó đã được thay bằng khuôn mặt và nụ cười tỏa nắng của một cô gái nhỏ.
Cậu không biết làm sao để kiềm chế tình cảm của mình, càng không thể hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì, tại sao lại đồng ý cho cô ngồi chung bàn để bây không dám vào lớp vì sợ phải đối diện với tình cảm của bản thân.
- Haizzz Yume Hana cô thật là biết cách làm cho người khác khó xử đấy!
Cậu lẩm bẩm thở dài, rồi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng nói vọng từ bên dưới sảnh đi.
- He he, công nhận Rima sa-ma chơi độc thật quả này thì con nhỏ đó chết chắc.
- Ừ, vùi trong tuyết cơ mà, eo ơi nghĩ đến mà thấy lạnh, ngày hôm nay chỉ nằm trong chăn thôi mà đã thấy rét rồi chứ đừng nói gì đến đắp tuyết ngủ.
- Ha ha, cho đáng đời ai bảo cứ xấn đến các anh trong Volt làm gì…à mà con nhỏ đó tên gì ấy nhỉ?
- Hình như là Yume nghe nói là học sinh mới chuyển đến. Hắc hắc tên nghe thấy ớn.
.
.
" Yume?" Kai bàng hoàng kêu thầm rồi nhảy phụp xuống đứng chắn ngang trước mặt hai cô gái là hai vam quí tộc cấp B.
_PHỤP…
- Á…_ Hai cô gái rú lên vì sợ, liền sau đó họ trợn mặt nhìn Kai lắp bắp nói_ Akatsuki – kun…
- Nói mau, các cô đã làm gì Yume?_ Kai gằn giọng nói, đôi mắt đỏ như máu
- Ơ, bọn mình…
- NÓI MAU._ Kai lạnh lùng quát lên khiến hai cô gái sợ hãi, tí nữa là òa lên khóc, vội vàng kể mọi chuyện.
-Tôi sẽ xử các cô sau, cứ chờ đấy.
Cậu gằn giọng nói rồi trèo qua ban công nhảy phụp xuống tầng một , lao vụt đi, lần thứ hai trong đời, cậu cảm thấy trái tim mình đang đập loạn xạ, sự sợ hãi xâm chiếm trong cậu.
Kai nắm thật chặt tay, miệng lẩm bẩm:
- Yume, hãy chờ tôi, cô mà làm sao thì chết với tôi.
Tại phòng riêng của Tooya, anh đang mệt mỏi tháo cái canavat trên cổ ra rồi tiện tay vất chiếc áo khoác đồng phục lên ghế, quả là một ngày mệt mỏi.
Tooya nghĩ rồi ngã vật xuống giường lôi tấm ảnh có hình một cô bé xinh xắn dễ thương có đôi mắt màu xanh lam to tròn ra nhìn, khẽ mỉm cười thì thầm:
- Em đang làm gì vậy Yume?