Những giọt nước mặn đắng này, cũng không là gì cả...
*****
_Nè, Thu, hôm qua cậu áo chuyện gì thế? Vội vội vàng vàng, còn để quên cả sách vở đây này!
_Ừ, cám ơn...
_Thế...cậu đã hỏi anh Thế Anh chưa?
_...Chắc là nó sẽ đi.
_Ôi trời!!! Why? A a...Đau lòng quá...
_Cậu thì làm gì có lòng mà đau?
_Hả? Tên gió0 chết tiệt! Lúc nào cậu cũng chọc ngoáy tôi là sao?
_Cái gì mà chọc ngoáy? Tôi bất quá chỉ nói sự thật thôi.
_Còn không phải? Ai cần cậu chen vào?
_@ % & * # $ @.....
Ồn ào quá...Có thể để tôi yên không?
...
_Chị Thu, Thế Anh sắp được đi du học đấy, chị biết chưa?
_Ừ.
_Woa, ngưỡng mộ thật! Lại còn là học bổng nữa chứ!
_Vậy thì con cũng cố mà học đi.
_Thôi, con chỉ cần học trong nước là đủ rồi.
_Hừ, mẹ cũng biết không trông mong được vào mày rồi. Đúng là không bằng một góc thằng Thế Anh! Mà đây cũng là lần đầu tiên trong họ nhà mình đấy. Mẹ thấy cậu mợ con cũng bảo phải đi chùa thắp hương...
_Con no rồi, con về phòng đây.
_Sao thế? Con mới ăn có lưng bát cơm thôi mà?
Bạn đang đọc truyện tại
Tất cả những âm thanh đó...dường như đều không liên quan đến tôi.
Những niềm vui đó, cũng không ảnh hưởng đến tôi.
Mỗi ngày trôi qua, giống như một thế kỉ, lại giống như chỉ vừa mới phút trước, cậu ấy hỏi tôi “Chị nghĩ em có nên đi không?”.
Mọi thứ...đều thật vô nghĩa.
*****
Một con...hai con...ba con...
101 con...102...
A A a a....Bực mình quá! Tại sao tôi lại mất ngủ thế này?
Đã đếm đến bốn lần 102 con chó đốm mà vẫn không ngủ được là sao? Thật phiền...
Còn cậu ấy...đã ngủ chưa?
Vậy là chỉ còn hai tuần nữa thôi...sau đó--
Ha...Hóa ra, đối mặt với việc này vẫn khó hơn tôi nghĩ.
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, mới 10h30. Dù sao có nằm cũng không ngủ được, không bằng đi dạo một lúc, có lẽ, sẽ dễ chịu hơn.
...
Con đường ban đêm yên tĩnh được phủ một lớp ánh sáng bạc dịu nhẹ. Từng đợt gió lùa vào tóc tôi mát rượi.
Trăng sắp tròn rồi...Thêm một ngày nữa là đến trung thu...Ít nhất thì, cậu ấy cũng được ăn bánh trung thu trước khi đi...
Thế Anh rất thích ăn bánh nướng. Còn nhớ, mỗi lần đến ngày này, chúng tôi cùng Kì Phong, ba đứa thường vì bánh nướng mà giành nhau ầm ĩ cả lên, nhưng cuối cùng, cậu ấy lại nhường tôi...
Cậu ấylàm đèn lồng rất giỏi. Từ những vật liệu bình thường, thậm chí là bỏ đi, cậu ấy vẫn có thể làm ra những chiếc đèn lồng xinh xắn. Tôi nhớ nhất là chiếc đèn lồng vỏ bưởi, cậu ấy tách vỏ bưởi thật khéo để nó còn nguyên, rồi đục khoét những bông hoa nhỏ li ti ở xung quanh. Khi thắp nến, ánh sáng lung linh tỏa ra rực rỡ...Rồi còn đèn lồng thùng cát-tông, đèn lồng lon bia, đèn lồng vỏ chai, đèn lồng bí ngô...Mỗi khi chúng tôi đi rước đèn là một đám trẻ con đều phải nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Còn có...