_Được thôi.
_Được.
Thế là tôi bị kéo đi. Nhưng…Chưa ai hỏi ý tôi mà !
***
Rạp chiếu phim quốc gia.
_Chúng ta xem phim gì?
_Đừng xem phim bạo lực quá nhé. Em sợ lắm. - Cô ta nép sát vào cậu ấy. Hứ. Thật đáng ghét ! Cứ làm như mình mỏng manh yếu đuối lắm. Sợ phim kinh dị chứ gì ? Được, đã thế…
_Hai người đi mua bắp rang bơ nhớ,bọn chị đi mua vé. - Rồi không để ai kịp trả lời, tôi kéo Nhật Minh đi.
Ở quầy bán vé,tôi nhìn qua một loạt danh sách phim sắp đến giờ chiếu…Ha ha, có rồi !
_Xem phim này đi.
_Em chắc chứ ?
_Chắc. Tôi thích phim này.
_Vậy được.
Nửa tiếng sau…
Áaaaaa…..
Tôi bắt đầu thấy hối hận rồi.
Xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng la hét. Dĩ nhiên, to nhất phải kể đến Phượng Ngân. Hừ hừ…Sao cô ta dựa gần cậu ấy thế chứ ? Lại còn tỏ vẻ mềm yếu giả tạo…Bộ phim này đáng sợ đến mức ấy sao ? Dù gì cũng chỉ là phim thôi mà.
Nhưng khi tôi hướng lên màn hình lớn,ngay lập tức toàn thân cứng đờ…
Người ta khi sợ hãi thường có 2 phản ứng : hoặc là hét to, bỏ chạy, hoặc là hoàn toàn tê liệt các giác quan, thậm chí quên luôn cả hô hấp. Không may là tôi thuộc loại thứ 2.
Vì thế,sau khoảng một phút bất động, tôi nhắm chặt mắt lại không dám nhìn nữa. Hu hu…Đúng là “gậy bà đập lưng bà” mà. T.T
_Hết đoạn đó rồi,em mở mắt được rồi đấy. - Một giọng nói thoảng qua tai tôi. Tôi giật mình, vội quay sang,chợt đứng hình lần hai.
Ặc. Khuôn mặt hắn gần sát mặt tôi, hơn nữa khoảng cách còn chưa đến mấy cm. Tôi định đẩy hắn dịch ra,lại phát hiện tay mình đang nắm chặt tay “ai đó”.
_Oái ! - Tôi rút tay lại, mặt nóng bừng.
_Không ngờ là em cũng biết sợ. - Anh ta cười cười,chắc chắn là đang cười nhạo tôi.
_Hừ. Ai…Ai thèm sợ chứ !
_Thật à? Vậy em có dám xem tiếp không?
_Có gì mà không dám !
Thôi được. Đúng là tôi không dám. T.T
Dù sao tôi cũng quyết định rồi, sẽ không bao giờ xem phim kinh dị nữa. =.=
***
_Bộ phim vừa nãy đáng sợ quá ! - Tôi bỗng thấy chột dạ
_Vì các phim khác cùng giờ chiếu đều đã hết vé, anh cũng không nghĩ là nó lại bạo lực thế. - Tôi thở phào nhẹ nhõm. May mà anh ta không nói là do tôi chọn. Mà khoan…Không phải là anh ta biết tôi cố ý chứ ?
_Thật không ? Tôi nghĩ giờ này rạp chiếu phim thường vắng khách chứ ?
_A…Mọi người thấy đói chưa ? Chúng ta đi ăn cơm. - Tôi cố chuyển sang chuyện khác.
_Được.
Phù…Tôi lau lau mồ hôi trên trán.
Chúng tôi bước vào một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng. Không khí ở đây khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Chỉ là, không hiểu sao tôi vẫn thấy có gì đó không ổn lắm…
Từ đầu đến cuối bữa ăn, hầu như chỉ có Phượng Ngân nói là chủ yếu còn Thế Anh với Nhật Minh lại trầm mặc đến đáng sợ.
…
_À, chúc mừng sinh nhật anh. - Cô ta đưa Thế Anh một hộp nhỏ màu hồng có nơ xinh xắn. Tự nhiên tôi lại có dự cảm không tốt lắm.