_Hỏi gì?
_Vậy thì thôi.
_Khoan đã !
_Gì?
_…Không có gì.
Nhìn cái vẻ muốn nói nhưng lại thôi của anh ta thật mắc cười.
_Được rồi,cho anh biết vậy, hôm nay là sinh nhật tôi.
_Thật sao? Chúc mừng em.
…
À…Thế còn…cái kia!? - Anh ta hơi mất tự nhiên,mặt cũng đỏ lên. Kì lạ, anh ta mà cũng có biểu hiện này sao?
_Đây là quà của Thế Anh. - Tôi quay sang phía anh ta - Chúng tôi sinh cùng ngày.
_…Thật trùng hợp.
_Phải không? Cùng ngày sinh,cùng dòng máu, cùng sở thích,cùng trường, cùng 1 giáo viên chủ nhiệm…Ha ha, rất khó tin đúng không? Ai cũng phải nói chúng tôi có duyên từ kiếp trước đấy ! Anh cũng thấy thế đúng không? - Phải,có duyên…nhưng vĩnh viễn cũng không có phận…Tôi chợt cười chua xót.
_Nhưng có một điểm hoàn toàn khác nhau.
_Hả? Điểm gì? - Mọi người đều nói chúng tôi như là đối xứng qua một tấm gương kia mà.
_Khác giới.
_Ha ha!!! - Tôi cười ngất! - Đúng vậy,khác giới ! Ha ha…Nhật Minh,anh có khiếu hài hước thật đấy!
_Anh nói thật mà ! Không đúng sao?
_Ừ ừ…Không nói chuyện này nữa. Thế khi nào đến sinh nhật anh?
_…Qua rồi. - Sắc mặt anh ta bỗng nhiên trầm xuống.
_Qua rồi là ngày bao nhiêu?
_Ngày 12/10.
A…Thứ hai tuần trước? Không phải lúc đó anh ta đang giận tôi sao? Vậy cuộc điện thoại đó !?
Cảm giác tội lỗi lại bùng lên trong tôi. Vậy mà tôi còn dám vòi quà,mất mặt quá ! > <
_Ha…- Tôi cười khan, vỗ vỗ vai anh ta - Được rồi, tuy rằng hơi muộn nhưng anh thích quà gì để tôi tặng?
_…
_Cứ nói đi, đừng ngại. Miễn đừng yêu cầu cao quá là được.
_Em.
_Hả?
_Em có thể tự gắn nơ rồi đem tặng cho anh là được.
_Ha ha…Đừng có đùa. Tôi không thích kiểu đùa này đâu. - Đừng như thế. Hãy nói là anh đang nói đùa đi.
_Anh không đùa. Em có thể cho anhmột cơ hội được không? -Trông anh ta nghiêm túc đến nỗi tôi không nỡ thẳng thừng từ chối. Tại sao? Không thể chỉ là bạn thôi được sao?
_Tôi…
_Chị Thu ! Trùng hợp thật đấy !
Bạn đang đọc truyện tại
Phần 18 : Không hẹn mà gặp.
_Chị Thu ! Trùng hợp thật đấy !
Giọng nói này…Phượng Ngân !? Thế Anh !?…
Tầm mắt tôi chuyển dần xuống tay của Phượng Ngân đang khoác tay cậu ấy. Tâm, phảng phất giống như bị ai vò nát…
Đột nhiên trên vai tôi có thêm một sức nặng. Nhật Minh đang quàng tay qua vai tôi,nhưng tôi cũng không định gạt xuống.
_Chào ! Lại gặp rồi. - Anh ta nở nụ cười về phía Thế Anh. Dường như ánh mắt họ giao nhau không mấy thiện cảm.
_A, anh có phải là anh Nhật Minh không ? Bọn bạn em hâm mộ anh lắm !
_…Em quá khen rồi.
_Có phải anh chị đang hẹn hò không ? Ngưỡng mộ quá ! - Cô ta lại quay sang kéo kéo tay cậu ấy - Hai người rất đẹp đôi đúng không anh ?
Tôi khẽ liếc qua Thế Anh , cậu ấy vẫn bình thản, không nói gì.
_Hiếm khi có dịp thế này, hay là chúng ta hẹn đôi đi ! - Sao cơ ?