- Vậy cậu muốn tôi phải thế nào? - Hắn cau mày nhìn My.
- Cậu... Làm thế nào là chuyện của cậu. Nhưng... cậu cũng không thể vô tâm, thờ ơ với Du như vậy được. Giờ nó đang bị thương như thế, cậu cũng chẳng đến thăm một lần. Cậu có thể làm như vậy sao?
Bị thương? Nó bị thương sao? Người hắn đột nhiên cứng lại, trái tim lỗi một nhịp. Tình cảm trào dâng trong lòng. Hắn lúc này thực sự chỉ muốn đến bên nó, chăm sóc nó ngay lập tức. Nhưng... nhìn gương mặt say ngủ kia, lí trí lại trở về. Hắn không thể, không thể làm vậy. Lựa chọn giữa người yêu mình và người mình yêu... thực sự rất khó.
- Tôi còn bận chăm sóc người yêu tôi. Cảm phiền cậu gửi lời hỏi thăm của tôi đến Du. - Vẫn giữ giọng nói lạnh nhạt, không một chút cảm xúc, hắn trả lời My.
- Cậu...
"Chát". Năm ngón tay in hằn trên một bên má hắn. Hắn không phản ứng gì, vẫn lặng lẽ ngồi yên đó. Hắn hiểu... cái tát này là xứng đáng dành cho mình.
- Cậu có tim không hả? - My hét ầm lên. Mặc kệ đây có phải bệnh viện hay không. Nhỏ nhịn hắn hết nổi rồi. Con người đó... rốt cuộc có hay không một chút tình cảm với nó. Nếu có tại sao phải thờ ơ đến thế? Còn nếu không, tại sao lúc đầu lại bên nó? Để bây giờ khiến nó ôm đau khổ một mình, còn hắn lại chạy đến bên một người con gái khác.
Hắn không đáp lời, cũng không có bất kì động tác gì. My nhìn hắn chằm chằm, khóe mắt nhỏ đã cay cay. Tội nghiệp cho nó. Con người này... vốn dĩ vô tình như thế sao? Bước đi cũng chỉ để lại một lời chia tay, một lần gặp mặt cũng không có. Thật sự là không xứng đáng với tình yêu của nó.
- Tối sẽ không để cạu yên.
Đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm, My buông lại một câu rồi đóng "sầm" cửa lại mà đi. Cánh cửa vừa đóng, vẻ băng lãnh trên gương mặt hắn lập tức biến mất. Sao hắn lại không đau được cơ chứ? Người hắn yêu đang bị thương kia mà. Nhưng... nếu gặp nó, hắn sợ... sợ mình sẽ bỏ mặc tất cả để bên cạnh nó. Hắn không thể làm vậy. Nếu làm thế, Nhiên sẽ ra sao? Nếu Nhiên có mệnh hệ gì, hắn cũng không thể sống yên. Gia đình hắn nợ gia đình Nhiên, hắn không muốn làm người con gái này tổn thương. Lại càng không muốn khiến nó đau khổ. Phải làm sao để vẹn cả đôi đường đây?
* * *
- Mày vừa đi đâu vậy?
Vừa nhìn thấy bóng dáng My đi vào, nó liền hỏi ngay. My đang chìm trong suy nghĩ gì đó, nghe tiếng nó liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh đến mức đáng sợ. Nó có cảm giác mình đang dần đóng băng vì đôi mắt cô bạn.
- Tao vừa từ chỗ tên đó về. - My đáp.
- Tên đó? - Nó nhíu mày.
- Là người vừa chia tay với mày. - My đáp thẳng, không chút chần chừ.
- Mày đến đó làm gì? - Mặt nó lập tức biến sắc.
- Tao chỉ muốn nói chuyện với con bé tên Nhiên kia. Nhưng tình cờ gặp tên đó.
- Vậy mày đã nói gì?
- Không có gì. Tao chỉ thông báo mày đang bị thương. Mày biết hắn đã nói gì không? - Gương mặt My càng lạnh hơn bao giờ hết.
- Đã nói gì?
- Hắn nói hắn cần phải chăm sóc bạn gái, nói không thể đến thăm mày. - My đột ngột nhào tới, nắm chặt bờ vai đó. - Tao xin mày, mày không thấy hắn lạnh lùng với mày thế sao? Mày đau khổ vì tên đó thì được cái gì? Vì một kẻ như vậy sao? Có đáng không? Xin mày quên hắn đi. Hãy sống tốt để chứng tỏ cho hắn thấy, cái kẻ không có tim đó chẳng là gì với mày cả. Không có hắn mày vẫn có thể sống tốt.