Yuu bật cười " Khu rừng này, sẽ làm cho em tự vẫn nếu như em ở đó quá 1 giờ, và số lượng tàu chạy qua đây gần như là không có.
Lạnh.
Sống lưng tôi lại quá.
Cảm giác.... cái chết cận kề.
Tốc độ của Yuu càng lúc càng chậm lại, và rồi dừng hẳn. Anh đã mất hết sức lực rồi!
" chạy! Chúng ta cùng ra khỏi nơi đây đi, Yuu!" Tôi nắm lấy tay anh, kéo đi.
" hãy tự rời khỏi nơi đây đi! Em sẽ sống được mà! hoàng Yến là người rất có bản năng sinh tồn." Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, chầm chậm nói " em không thể chết được "
" Vút!" Lưỡi dao sáng choang xé gió lao đến.
Không kịp! Không kịp rồi! Tất cả đã quá muộn màng.
yuu nằm đó, trong vũng máu.
Không! Không! Làm ơn chỉ là một giấc mơ! Làm ơn! Làm ơn!
Không! ANh không chết! không chết!
Sững sờ. Không kịp thốt lên nổi một tiếng.
" Hắn chết rồi!" Tiếng cười man rợ vang lên, và một sợi dây vòng qua người tôi " Mày là miếng mồi ngon đó! "
Không phản kháng. không một cử chỉ. Không một cảm xúc.
vô thức bước đi. Vô thức khóc.
Tôi... rốt cuộc là có điều gì đang xảy ra vậy?
CHAPTER 21: SOMEONE WAS DIE
Bước. Bước. Bước. Tiếng bước chân dồn dập.
Không một chút cảm xúc. Không một chút đau thương. Lòng tôi trống rỗng.
Như muốn phát điên lên. Như không thể trụ vững nữa. Như muốn thoát ra khỏi cái thực tại chết chóc ấy.
Tất cả bọn chúng đều là thây ma, hoặc là một con ma cà rồng chẳng hạn. Nhưng tôi không sợ.
Nỗi sợ hãi ,hình như đã bị một sức mạnh vô hình nào đó gặm nhấm. Và thay vào đó, đầu óc tôi trống rỗng.
Một khoảng trống. một lỗđen vũ trụ. nơi mà ta không biết nên đi đâu về đâu. nơi ma ta không biết rằng mình là ai, và ai đang ở trước mặt mình. nơi mà ta dù có cố gắng thoát ra vẫn bị hút vào. Mất hết trọng lực. Mất hết. Mất hết tất cả.
Hãy cho tôi được chết đi! Hoặc là tương tự như thế, hãy cho tôi được đến bên anh.
Không gì có thể chia lìa chúng tôi, trừ cái chết.
Và cái chết, cái thứ quái quỉ ấy đã đến rồi.
Khóc.
Khóc.
Từng giọt nước mắt.
Đau.
Đau.
Trái tim quặn đau.
Mọi sức lực biến mất. mọi kháng cự đều không có.
rốt cuộc thì tôi phải làm sao đây?
" Hãy vào trong đó, và gặp hoàng tử đi!" Một giọng nói vang lên, lạnh lùng như cách họ đã giết mất Yuu của tôi.
" Anh ấy... còn sống không?"
" Hắn chết rồi!"
Một nhát búa. Hai nhát búa. Ba nhát búa.
Quặn đau.
Một nhát dao. Hai nhát dao. Ba nhát dao.
ứa máu.
" Yuu ah!"
" Hắn chết rồi! đừng gọi tên hắn nũa!" Một giọng nói vang lên, và anh đứng trước mặt tôi, đến nhanh như một làn gió.
" Yuu!" Tôi hét lên, ôm chầm lấy anh " Anh chưa chết! ANh chưa chết!"
" Hắn chêt rồi!" Tiếng nói lạnh lùng vang lên bên tai. Hắn chết rồi. vậy đây là ai?