Bất giác nó gọi to tên anh:" MẠNHHHHHHHHHHHHH"
" BỐP", nó mở hé mắt thấy 1 cảnh hỗn loạn đang diễn ra trước mắt. Là tên con trai tóc vàng lúc nãy đã cứu cô ư. Khi xử lí xong đám đó, tên con trai đó bước đến chỗ cô, xòe tay ra.
- Thế nào nhóc, định ngồi lì ở đấy đến bao giờ?
- Cả..... cảm ơn - nó bám lấy tay anh và đứng dậy phát hiện ra...... cúc áo của nó bị bung hết ra. Nó ngẩng mặt lên quát to cái người đang đứng trước mặt:" QUAY MẶT ĐIIIIIIIIIIIII".
................
Suốt dọc đường đưa nó về nhà, anh cứ cười khúc khích.
- Cười j hả? thích chết ko - mặt nó đỏ gay lên như quả cà chua.
- Ko có j - anh lại cười.
- NÀYYY! - nó phụng phịu gào lên.
- Hả? được rồi, ko cười nữa - anh dỗ nó(có khóc đâu mà phải dỗ nhỉ) - mà nhóc chưa cảm ơn anh đâu đấy.
- Ai cho anh gọi tôi lại nhóc hả? - nó gào lên.
- Nhóc học trường Kim Liên hả? - anh hỏi với vẻ mắt rất ngây thơ.
- Này, tai anh có vấn đề hả? đã bảo ko được gọi người ta là nhóc rồi mà, mà sao anh biết tôi học Kim Liên?
- Thấy nhóc quen quen, anh cũng học Kim Liên mà^^.
- Sao tôi chưa thấy anh bao giờ? đừng có xạo.
- Nhóc biết Vũ Hoài Khánh chứ?
Cái tên này nó đã nghe rất nhiều rồi là đằng khác, chẳng phải là người hay đi đánh nhau, gây gổ và hay bị kỉ luật đó sao, nhưng mà vì nhà hắn ta giàu, lại là con trai của hiệu trưởng nên chẳng ai dám đuổi học hắn cả. Ko lẽ người này là Vũ Hoài Khánh?
- Đừng có nói với tôi anh..... là Vũ Hoài Khánh nhá??? - khuôn mặt nó lộ rõ vẻ hoảng sợ.
- Binggo, chính xác^^.
Nghe xong nó ngã ngửa, anh ngạc nhiên đưa tay đỡ nó dậy. Ko ngờ người con trai này lại là Vũ Hoài Khánh danh tiếng lẫy lừng, là người con trai đang đứng trước mặt nó, đã cứu nó, và bây giờ đang đỡ nó dậy. Nó cảm thấy sock toàn tập.
- Ko lẽ Vũ Hoài Khánh đáng sợ với nhóc thế sao? - anh lên tiếng.
Nó ko nói j, chỉ lẳng lặng bước đi thật nhanh để tránh khỏi ánh mắt dò xét của Khánh. Khánh gọi với theo bóng của nó.
- Mai em có đến trường ko?
- Tất nhiên là có, anh hỏi j lạ vậy - nó quay người lại trả lời.
- Vậy mai anh đến đón em, ngủ sớm đi nhé nhóc.
Về nhà tôi tắm rửa rồi lên giường nằm ngủ. Nói là ngủ nhưng tôi cứ trằn trọc mãi mà ko ngủ được. Ko ngờ người con trai đó lại là Vũ Hoài Khánh danh tiếng lẫy lừng. Ở trường anh ta hay đánh nhau gây gổ vậy mà ngoài đời lại biến thành 1 người hoàn toàn khác. Thôi, ko nên nghĩ ngợi nhiều làm j, ngủ thôi, sáng mai còn phải dậy sớm đến trường giải quyết 2 anh em nhà Lý nữa. Khoan đã, nếu có Vũ Hoài Khánh theo phe thì chẳng phải việc đánh bại 2 anh em bọn nó sẽ trở nên dễ dàng hơn sao. Đúng rồi, sao mình ko nghĩ ra sớm hơn nhỉ. Được rồi, mai mình sẽ nhờ Khánh giúp. Rồi tôi cầm tấm ảnh của anh lên hôn chúc ngủ ngon và tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi cầm chiếc đồng hồ đặt bên cạnh giường lên và........ O.M.G...... 7h rồi. Tôi cuống cuồng đánh răng rửa mặt, thay quần áo và phi xuống nhà. Mồm ngậm chiếc bánh mì, chân thì xỏ giày. Chết cha, muộn học mất rồi. Tôi cầm cặp, lao ra bến xe bus như tên bắn, may quá, chiếc xe bus số 36 vẫn còn ở đó. Tôi chạy đến vừa chạy vừa gọi to:" Bác tài ơi! chờ cháu với". Đi đến cửa xe, do vấp phải bậc thang nên tôi lao về phía trước và mất thăng bằng. Trời ơi, ko lẽ mới sáng ra mà đã phải hôn đất ư? Bỗng thấy ấm ấm ở eo, người tôi bây giờ như đang lơ lửng trên ko trung, ủa, đáng nhẽ tôi phải rơi rồi chứ nhỉ. Sao vẫn chưa cảm thấy đau. Tôi mở hé mắt. Thấy 1 người con trai. Chùi ui, đẹp trai quá đi mất. Sao đời tôi gặp phải toàn trai đẹp thế này. Hết Hoài Khánh rồi lại đến anh này. Tôi đang định đứng lên cảm ơn, thì anh ta đã lên tiếng trước.