-Thật là. Vũ Hoàng nhìn nó, cười cợt. Con gái gì mà vỗ vai con trai tỉnh rụi, lại còn ăn nói trống không vậy. Mặc thêm cái váy đúng là chẳng có tác dụng gì cả!
-Người ta quan tâm đến cậu, cậu lại giở giọng mỉa mai là thế nào? Đã thế tôi cóc thèm bao đồngnữa!
Bảo Nam nói, rồi giận dỗi đứng dậy định đi vào trong, nhưng nhìn dáng vẻ im ắng bất thường của cậu thì có chút bất an. Nó tần ngần một lát rồi khó chịu ngồi xuống lại, trong lòng không ngừng trách móc bản thân quá lương thiện.
-Không vào trong nữa à? Vũ Hoàng quay sang nhìn nó, cười cợt.
-Tôi thích ngồi đây, không được sao? Bảo Nam giận dỗi nhìn Vũ Hoàng, rồi nói thật khẽ. Cậu, là đang nhớ mẹ sao?
-Không có! Vũ Hoàng nói, giọng lạnh tanh. Một người tôi chưa từng biết mặt sao có thể nói nhớ được, hơi bị nực cườirồi đấy!
-Gì chứ, đâu cần thiết. Tôi cũng có biết mặt mẹ đâu, chẳng lẽ không thể nhớ, không thể có tình cảm được sao?
Bảo Nam nói, giọng có chút oán trách. Nó tuôn ra một tràng những chuyện ba thường kể về mẹ, cả chuyện mẹ muốn nhìn thấy nó lớn lên xinh đẹp như thế nào. “Hôm nay tôi đã mặc váy, rồi đến viếng mộ mẹ đấy”, nó quay sang khoe, rồi vỗ vai Vũ Hoàng, nói khẽ “Tôi cũng không có mẹ, nên tôi hiểu mà. Cậu không cần lúc nào cũng đưa bộ mặt lạnh lùng này ra để che giấu cảm xúc trong lòng mình. Sẽ bị to bụng đấy”.
Bảo Nam vừa nói vừa cười tươi, không để ý thấy ánh mắt khó chịu của Vũ Hoàng đang nhìn chằm chằm vào nó. Cậu khẽ hất tay nó ra, cười khinh khỉnh:
-Tôi không biết phải nói cậu đơn thuần, hay là quá ngốc nữa. Mẹ cậu mất khi cậu vừa sinh ra, có thể biết cậu là trai hay gái sao? Ba cậu nói gì cậu cũng tin à, chịu khó động não suy nghĩ một chút đi!
Bảo Nam bị hẫng, im lặng nhìn Vũ Hoàng một lúc lâu, trong đầu nóng đến mức muốn nổ tung. Nó nhìn chằm chằm vào người con trai đang ngồi đối diện, ánh mắt và giọng điệu đều lạnh tanh. Không phải lần đầu nó bị cậu mắng, chỉ là bây giờ Bảo Nam thực sự cảm thấy quá ấm ức. Nó quan tâm đến cậu, hình như là quá bao đồng rồi đúng không? Nó hào hứng khoe khoang trước mặt cậu, mà quên mất rằng bản thân mình cũng vậy, rốt cuộc đâu đã một lần được gặp mẹ. Nhưng nó là một con nhóc mười sáu tuổi, chẳng lẽ không được quyền mơ mộng, không được quyền yêu thương sao? Con người có thể thản nhiên nói ra những lời đập tan đi chút hi vọng mỏng manh của nó, lại là tên nhóc ra đời trước nó 30 phút sao? Là tên nhóc chỉ biết nghĩ đến mình mà chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của nó. Là người vốn chưa từng xem nó là bạn.
-Phải! Tôi ngu xuẩn, tôi không biết suy nghĩ. Cậu thông minh như vậy, tài giỏi như vậy, ở cùng tôi không chừng lại bị lây bệnh ngốc đấy. Cậu bảo tôi đến thì tôi đến, bảo đi thì tôi phải đi, nên cậu cảm thấy khinh thường tôi, đúng không? Yêu thương mẹ mình, nhớ mẹ mình cũng là sai sao? Nếu tôi nói gì, làm gì cũng khiến cậu chướng mắt như vậy, vậy thì tốt nhất cậu cứ nói thẳng với chủ tịch để tôi qua phòng khác là được rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu!