Vô Kỵ nhìn thấy biểu hiện buồn bã của bạn mình, không khỏi thở dài: “Thiên Dã, cậu nhớ họ?”
“Mình không biết phải nhớ hay hận họ nữa? Họ mang mình từ địa ngục lên thiên đường, cho mình biết được cảm giác gia đình, người thân là thế nào? Rồi chính họ lại đẩy tớ xuống vực tối, họ bỏ tớ lại một mình. Cảm giác cô độc lúc ấy thật sự đáng sợ. Luôn cô độc là một loại thống khổ, nhưng kẻ đang chìm giữa tình thân đột ngột mất đi tất cả mới là sự thống khổ tột cùng. Tham luyến cảm giác gia đình nhưng không còn cơ hội nữa. Tại sao hai người đó lại bỏ rơi tớ mà ra đi như vậy? Còn bọn mình, những kẻ ở lại biết làm sao đây? Tớ, anh Dylan, Âu Triết Vũ và Giang Chấn Thiên, phải mất bao lâu mới quên được cơn ác mộng này. Mười ba năm rồi, tới khi nào mới có thể kết thúc?” – Thanh âm của Lý Thiên Dã mang theo một sự đau đớn. Có những nỗi đau, khi đã cứa vào tim, sẽ mãi mãi không xoá hết được.
Trong khi Tường Vi đang xem danh sách top 10 hoàng tử Dracate thì ba anh bạn hàng xóm của cô đã bước vào lớp. Chấn Thiên bực mình kết luận một câu: “Tên Dylan lại dám không tới. Nhất định có việc mờ ám.”
Tử Khiêm nhìn thấy Tường Vi đầu tiên trong số ba người, liền cười thật tươi: “Tường Vi… thì ra cậu chính là bạn mới của lớp mình.”
Trái với vẻ mặt vui mừng của đối phương, Tường Vi kìm nén thở dài, đau khổ chào: “Khiêm, Thiên và cả Âu Triết Vũ nữa, ba người cũng học lớp này?”
Tử Khiêm thân thiện, rất nhiệt tình bắt chuyện: “Ừm, thật tuyệt phải không? Chẳng ngờ bọn mình lại có duyên như thế!”
Tường Vi rất muốn nói, rằng cô chẳng thích loại nghiệt duyên này, nhưng nào có can đảm mà nói ra. Triết Vũ sâu sắc quan sát biểu tình của Tường Vi, mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô đều không thoát được cặp mắt nhạy bén của cậu, mở miệng ra vẫn là âm điệu đùa cợt: “Lùn một mẩu, không nghĩ tới cô cũng học ở lớp đặc biệt này. Xem ra, sức mạnh của cô phải hay ho lắm đây? Là gì thế?”
Chấn Thiên cũng cười tinh quái: “Người đẹp, phải nhìn lại cậu bằng con mắt khác rồi.”
Tường Vi càng nghe càng cảm thấy không hiểu, đầu óc muốn mơ hồ: “Sức mạnh gì cơ? Mà đúng rồi. Sao trong tờ danh sách này lại nói các cậu có sức mạnh nước, lửa?”
Trúc Lam chính là bị câu hỏi của Tường Vi làm cho ngạc nhiên: “Nếu không có sức mạnh thì sao được học ở Dracate chứ? Tớ có thể tàng hình, đó là sức mạnh của tớ. Mục tiêu của tớ là, phấn đấu trở thành một phù thuỷ xuất sắc như công chúa Carey.”
Cơ thể Trúc Lam bỗng biến mất trong không khí rồi đột ngột xuất hiện trở lại. Hơi thở của Tường Vi bắt đầu trở nên gấp gáp. Đầu óc quay cuồng nhưng vẫn tỉnh táo để hiểu rõ một điều. Thì ra trường Dracate này là trường đào tạo phù thuỷ. Ngôi trường đẳng cấp với những tài năng của đất nước mỗi năm đều tuyển sinh rất ít, điều kiện đặc biệt chính là vì lẽ này sao?
Cuối cùng thì Tường Vi cũng biết được, lý do mình đỗ Dracate là do cô có khả năng bói tú chính xác. Các hiệu trưởng nghi ngờ không biết là do mánh khoé của cô hay là một loại sức mạnh tiềm ẩn tạo nên. Và để chắc chắn, họ muốn cô theo học ở đây rồi từ từ nghiên cứu. Trịnh Trúc Lam tỏ ra cực kì phấn khích khi biết Hàn Tường Vi có thể bói bài chính xác. Hai tên đáng ghét Âu Triết Vũ và Giang Chấn Thiên thì vẫn không thôi dừng cái trò bắt nạt cô. Có lẽ biết khả năng của cô chẳng thể đấu nổi lại họ, nên hai kẻ ác độc đó mới thản nhiên chà đạp mà.