“Tôi không có đi theo cậu.” – Tường Vi lắc đầu lia lịa.
Thấy đối phương không nói gì, cô càng khẩn trương: “Tôi là người mới chuyển đến.”
Cậu bạn đẹp trai kia nghe xong lời giải thích của Tường Vi mới bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Sau khi nhìn cô một lượt từ trên xuống, cậu ta bất ngờ hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây sao?”
“Có lẽ là không đâu, bởi tớ mới vào Dracate hôm nay…” – Tường Vi chưa nói hết câu đã cảm thấy xương sống sau lưng ớn lạnh, lúc này mới phát hiện ra nụ cười quỷ dị của người trước mặt.
Nụ cười của Âu Triết Vũ muốn bao nhiêu quỷ dị sẽ có bấy nhiêu quỷ dị, muốn bao nhiêu rùng rợn có bấy nhiêu rùng rợn: “Thì ra cô là người mới? Vậy phải cố gắng nhiều rồi.”
Tường Vi trong lòng thầm than, giữa ban ngày ban mặt mà gặp quỷ, đành cười gượng gạo: “A… vâng. Tôi là Hàn Tường Vi, năm I, khoa Văn. Mong nhận được sự chỉ bảo của cậu.”
“Tôi là Âu Triết Vũ, nămI. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.” – Âu Triết Vũ nói xong liền xoay mình tiến vào trong.
Đến khi bóng người đã hoàn toàn biến mất, Tường Vi mới dám ngửa đầu lên trời khóc: “Thật đáng sợ. Ông Trời ơi, xin đừng bắt con gặp lại cái tên Hoàng tử hắc ám kia nữa.”
Cô gái đáng thương vẫn chưa hay biết, ở Dracate, ký túc xá không phân chia riêng biệt khu nam và nữ, có thể phòng của nam sinh sẽ ngay bên cạnh phòng nữ sinh, mà phòng cô và phòng Âu Triết Vũ, haizzz… Đều là duyên phận!
Khi Hàn Tường Vi còn đang cầu nguyện ở ngoài kia, Âu Triết Vũ đã đi tới phòng 502.
“Này, Triết Vũ, phòng của cậu là 504, không phải 502.” – Một anh chàng đẹp trai với mái tóc đỏ rực như lửa ra mở cửa, vừa nhìn thấy nụ cười âm hiểu của người đối diện liền vội vàng đứng tránh sang một bên nhường lối – “Nể tình chúng ta thân quen từ nhỏ, tôi mới miễn cưỡng cho cậu vào đấy.”
(Bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ) Triết Vũ chẳng thèm để ý, đi thẳng vào bên trong. Lúc này, chàng trai đang đọc sách trên giường mới ngẩng lên nói chuyện. Cậu ta cũng là một anh chàng khôi ngô, tuấn tú, với mái tóc cắt ngắn, làn da rám nắng, từ người toát lên khí chất thân thiện cùng sự tự tin tuyệt đối.
“Triết Vũ, có tìm được không?”
Thay vì trả lời, Âu Triết Vũ cầm lấy cuốn sách trên cùng ném thẳng vào người đặt câu hỏi. Chàng trai có mái tóc đỏ cũng lại gần chụm đầu xem sách, trong lòng sinh bội phục: “Woah, Âu Triết Vũ, cậu thật đáng sợ. Ở đâu mà tìm được nó thế? Tớ lùng cả tháng nay cũng chưa thấy bóng dáng, mà cậu chỉ búng tay một cái đã có được.”
“Giang Chấn Thiên, đừng so sánh tôi với cậu. Đó là vũ nhục năng lực của tôi.” – Triết Vũ dùng vẻ ngạo nghễ của kẻ bề trên khinh thường liếc nhìn anh chàng tóc đỏ.
Chấn Thiên trong lòng dẫu phẫn nộ muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ dáng không để ý: “Cậu đúng là kẻ ngạo mạn. Thế bài tập về nhà làm chưa?”
Triết Vũ cũng bắt đầu cầm một cuốn sách lên xem: “Bài nào?”