- Anh thấy đó, thế mà trước đây em cứ chắc chắn là Sobek… Nàng ngưng ngang. Hori trầm tư:
- Chỉ là một dự đoán.
- Mà em cũng thật là ngu ngốc
- Renisenb tiếp
- Ngày đó, Henet đã bảo em hoặc gần như bảo cho em biết rằng Satipy đã đi theo lối này, mụ còn nói là Nofret đã lên đây. Đúng ra em phải hiểu rõ ràng rằng Satipy đã theo dõi Nofret, rằng họ đã gặp nhau trên lối đi trên dốc đá, và rằng chính Satipy đã ném Nofret xuống. Chỉ một thời gian trước đó chẳng phải chị ấy đã nói rằng chị ấy còn đàn ông hơn cả hai người anh ruột của em là gì. Renisenb ngừng lại, rùng mình:
- Và rồi khi em gặp chị ấy
- nàng tiếp
- đáng lẽ em phải biết ngay mới phải. Chị ấy hoàn toàn khác hẳn. Chị ấy sợ hãi. Chị ấy cố thuyết phục em quay lại với chị. Chị ấy không muốn em gặp thi thể Nofret. Em hẳn là mù mới không nhận ra sự thực. Nhưng cũng bởi lẽ lúc đó em quá lo sợ về anh Sobek…
- Tôi biết. Do chỗ cô thấy Sobek giết con rắn. Renisenb hối hả đồng ý.
- Vâng, chính vì vậy đó anh. Rồi thì em nằm mơ. Tội nghiệp anh Sobek… em đã phán đoán sai về anh ấy biết chừng nào. Đúng như anh nói, dọa không phải là làm. Anh Sobek thì luôn luôn huênh hoang bạo mồm bạo miệng. Nhưng chính Satipy mới là người luôn luôn táo bạo và tàn nhẫn để không sợ hành động. Và rồi, kể từ đó, chị ấy bơ phờ như một bóng ma
- Điều đó đã làm tất cả chúng ta ngạc nhiên. Thế mà tại sao chúng ta lại không nghĩ rằng đó là lời giải thích đúng đắn nhất nhỉ? Rồi liếc mắt nhìn lên, nàng thêm:
- Nhưng anh thì anh có nghĩ đến?
- Có một lúc nào đó
- Hori nói
- tôi sẽ tin rằng chìa khóa của sự thật về cái chết của Nofret nằm trong sự thay đổi tính tình lỳ dị của Satipy. Sự thay đổi đó đáng chú ý đến nỗi phải có một cái gì tương xứng với nó.
- Thế nhưng anh đã không nói gì cả?
- Tôi nói thế nào được, Renisenb? Làm sao tôi có thể chứng minh được.
- Vâng, tất nhiên không chứng minh được.
- Mà chứng cớ thì phải vững chắc. Renisenb tranh luận:
- Thế mà có lần anh đã nói rằng người ta không thật sự thay đổi. Tại sao giờ đây anh lại chấp nhận rằng chị Satipy quả thực thay đổi. Hori mỉm cười:
- Cô lý sự lắm. Không, Renisenb ạ, điều tôi nói vẫn là khá đúng
- con người ta luôn luôn là chính mình. Satipy cũng giống như Sobek, tất cả đều mạnh tiếng, mạnh lời. Satipy, quả thật, có thể đã đi từ lời nói đến hành động. Nhưng tôi nghĩ cô ta là loại người không bao giờ có thể biết về một việc trước khi sự việc đó xảy ra. Trong suốt cuộc đời cô ta, mãi cho đến cái ngày đặc biệt đó, cô ta chưa bao giờ gặp điều gì phải sợ hãi. Khi niềm sợ hãi đến, nó chiếm lĩnh cô mà cô không ý thức. Và chỉ khi đó cô mới hiểu rằng can đảm chính là quyết định đối mặt với điều mình không thấy được