- Thì tất nhiên tôi bảo rằng đó là một tai nạn. Mà không phải tai nạn thì là cái gì khác mới được chớ? Tôi nói, chắc ngài không một phút nào nghĩ rằng người trong gia đình này hại cô ta chứ, phải không thưa ngài? Họ không dám đâu, tôi bảo vậy. Họ quá kính nể ngài mà. Lầm bầm thì có thể có, nhưng chỉ thế thôi, tôi bảo vậy. Ông chủ có thể tin lời tôi, tôi bảo vậy. Không hề có chuyện gì thuộc loại đó đâu. Henet gục gặc đầu và cười.
- Thế cha tôi có tin bà không?
- Ôi, cha cô hiểu rằng tôi tận tụy với ngài biết chứng nào. Bất cứ chuyện gì ngài cũng tin lời mụ Henet già này. Ngài quý tôi chứ không phải như các cô, các cậu trong gia đình đâu. Ừ, mà tôi đau có chờ đợi ai biết ơn, lòng tận tụy của tôi đối với gia đình này tự nó là phần thưởng rồi.
- Bà cũng tận tụy với Nofret nữa
- Renisenb nói.
- Tôi thật không biết do đâu mà cô có cái ý tưởng đó. Chẳng qua tôi phải vâng lệnh cũng như mọi người khác thôi.
- Cô ta nghĩ rằng bà tận tụy với cô ta. Henet lại cười.
- Nofret không thông minh lắm như cô ta tự nghĩ về mình đâu. Đó là một cô gái kiêu hãnh, một cô gái nghĩ mình làm chủ cả trái đất. Thôi được rồi, giờ thì cô ta đang chờ những lời phán đoán nơi âm phủ. Nơi đó thì mặt cô ta có đẹp mấy cũng chẳng giúp ích được gì. Giờ thì chúng ta hết nợ nần với cô ta rồi.
- Sau một hơi thở mụ nói thêm
- Ít nhất thì tôi cũng hy vọng như vậy.
II.
- Renisenb, anh muốn nói chuyện với em về Satipy.
- Vâng, anh Yahmose, chuyện gì vậy? Renisenb thân ái nhìn vào khuôn mặt dịu dàng và lo lắng của Yahmose. Giọng anh chậm chạp và nặng nhọc:
- Có một cái gì đó rất không ổn với Satipy, anh không hiểu được. Renisenb lắc đầu buồn bã. Nàng không tìm được lời nào để an ủi anh trai. Yahmose tiếp:
- Anh đã chú ý về sự thay đổi này một thời gian. Satipy thường giật mình và run rẩy khi nghe bất cứ một tiếng động khác thường nào. Cô ta không ăn ngon, cô ta bò lê la như thế… cô ta sợ chính cái bóng của mình. Hẳn em cũng chú ý đến điều đó chứ, em Renisenb?
- Vâng, hẳn rồi. Tất cả tụi em điều chú ý đến điều đó.
- Anh có hỏi Satipy xem có phải cô bệnh không để anh đi gọi một y sĩ. Nhưng cô bảo rằng không có gì cả, cô hoàn toàn khỏe mạnh.
- Em biết.
- Nghĩa là em cũng có hỏi chị ấy điều đó nữa chứ? Và chị ấy bảo rằng không có chuyện gì cả? Anh nhấn mạnh từng tiếng. nàng cảm thông với mối lo âu của anh trai, song nàng không thể nói gì để giúp anh cả.
- Chị ấy cương quyết rằng chị ấy khỏe mạnh. Yahmose thì thầm:
- Đêm nàng ngủ không yên. Nàng la lên trong giấc ngủ. Em xem, có phải Satipy có một nỗi phiền muộn nào mà chúng ta không biết hay không? Renisenb lắc đầu:
- Em không thấy có điều gì khiến cho chị ấy buồn phiền cả. Mấy cháu vẫn khỏe. Lâu nay không có chuyện gì xảy ra. Dĩ nhiên, ngoại trừ chuyện Nofret chết. Em nghĩ chị Satipy khó mà đau thương lắm về điều đó.
- Nàng nói thêm một cách khiô khan. Yahmose cười một cách đau đớn:
- Dĩ nhiên, ngược lại thì có. Vả lại, sự thay đổi của Satipy xảy ra một thời gian lâu rồi. Anh nghĩ nó bắt đầu trước khi xảy ra cái chết của Nofret. Giọng anh có một vẻ gì đó hơi không chắc chắn và Renisenb nhìn anh thật nhanh. Yahmose vẫn khăng khăng nhưng dịu dàng: