- Tại sao cô lại nói là "cũng"? Cuộc điều tra về cái chết của bà Barton đã kết luận là bà ta tự sát.
Cô ta liếc mắt nhìn ông. Tất nhiên. Ông ta không còn trẻ nữa nhưng vẫn rất tráng kiện. Một người trầm tĩnh. Một người quân tử đích thực! Chỉ tội ông ta định đi đến đâu?
- Vâng, cô nói, cuộc điều tra đã kết luận là tự sát.
- Nhưng cô, cô không tin điều đó à?
- Không, thưa ông, không bao giờ!
- Thế thì tại sao?
Cô ta lưỡng lự, tay mân mê cái tạp dề.
- Hãy nói cho tôi, Betty! Điều đó có thể rất quan trọng đấy!
Cô thấy ông có giọng trầm tuyệt hay, ông rất lịch sự, nói năng nhã nhặn. Ông cho cô cảm giác thấy mình là quan trọng và cô muốn làm ông hài lòng. Vả lại trong cái chết của Rosemary, cô chả có gì đáng trách cả. Cô đã nghĩ là cô muốn nhưng chưa nói ra với ai.
- Người ta đã giết bà ấy, thưa ông. Ông không nghĩ thế à?
- Điều ấy rất có thể. Cái gì làm cô nghĩ vậy?
- Đấy là vì một mẩu đối thoại mà tôi đã vô tình nghe được.
- Thế à? Thật thú vị!
Được khuyến khích bởi giọng nói thân mật, cô kể tiếp:
- Cánh cửa đã không đóng hẳn. Tôi nói thế vì tôi không muốn rằng ông nghĩ tôi nghe trộm! Tôi đang đi trong hành lang đến phòng ăn để sắp đặt một số đồ dùng bằng bạc mà tôi đang mang trên khay. Họ đã nói rất to… Đấy là bà Barton đang nói với ông Anthony Browne, bà ấy biết rằng đây không phải là tên thật của ông ta… Vậy là ông ấy đột ngột trở nên rất hung tợn! Tôi đã không thể tin đó là ông ấy vì bình thường ông ấy rất tốt bụng và ôn hoà. Ông ấy nói là ông ấy sẽ rạch mặt bà ta bằng mũi dao nếu không nghe theo lời ông ấy và bà ta cũng đừng quên rằng bà ta cũng có thể sẽ bị "hạ gục". Vậy đấy thưa ông, tôi không bịa ra chút nào đâu? Sau đó điều gì đã xảy ra thì tôi không biết vì cô Iris đang đi xuống cầu thang và tôi phải đi tiếp. Lúc đó tôi đã rất bất ngờ, rồi sau đó khi người ta nói rằng bà ấy đã bị hạ sát và ông ấy cũng đã dự bữa tiệc thì tôi thấy lạnh cả sống lưng!
- Nhưng cô đã không nói gì cả à?
- Tôi không muốn liên quan đến cảnh sát. Điều tôi biết chắc đã có ích gì? Vả lại biết đâu nếu tôi nói thì ông ta cũng "hạ gục" tôi. Hoặc là cho đi dạo mát trong ô tô… Một cuộc "dạo chơi" mà không có đường về?
- Tôi hiểu cô, Betty.
Vẫn bằng giọng thân mật ông hỏi tiếp:
- Và vì thế mà cô đã gửi một lá thư nặc danh cho ông Barton phải không?
Cô ta sững sờ vẻ không hiểu.
- Ông nói gì vậy: Một lá thư nặc danh? Tôi ư? Không bao giờ!
- Đừng sợ. Betty, tôi hiểu cô rất rõ và ý nghĩ cũng không tồi. Cô báo cho anh ta mà không để lộ mặt. Rất khéo léo?
- Nhưng tôi không viết cho ông ta? Tôi thậm chí còn không nghĩ tới. Ông muốn nói là tôi viết cho ông Barton để báo rằng vợ ông ấy đã bị giết à?
- Tôi thề rằng điều đó chưa bao giờ tôi nghĩ tới?
Cô ta nói với vẻ quả quyết đến nỗi ông thấy lung lay. Thật đáng tiếc vì điều đó thật "khớp"! Tất cả đều được giải thích rõ ràng nếu cô ta là tác giả của bức thư? Nhưng cô ta phủ định và cô có vẻ rất chân thành. Cô ta không bực bội, không bối rối nhưng cô ta quả quyết rằng không dính dáng gì đến lời cánh báo mà Barton nhận được. Hơi tiếc nhưng ông thấy phải tin lời cô ta.