Trong khi tôi nghệt mặt ra trước câu chuyện cổ tích lạ lùng của mẹ nhỏ Hồng thì bà xúc động nói tiếp:
- Ông cháu là một thầy thuốc bậc nhất, lại giàu lòng thương người, ai cũng quý. Con Hồng hồi đó lâm vào cảnh thập tử nhất sinh, gần đất xa trời rồi, may nhờ ông cháu tận tình cứu chữa, nó mới thoát chết. Cái ơn cứu tử của ông cháu, suốt đời bác không quên.
Rồi bà nhìn tôi, cười cười:
- Hồi mẹ con bác ở nhà ông ngoại cháu, cháu qua chơi hoài. Nhưng lúc đó cháu còn nhỏ, mới bảy, tám tuổi nên chắc cháu không nhớ.
Nghe mẹ nhỏ Hồng thuật chuyện xưa tích cũ, tự dưng tôi áy náy quá chừng. Tôi cố hồi tưởng
lại hình ảnh trong ký ức, nhưng tôi chẳng mảy may nhớ được điều gì. Hồi đó tôi còn nhỏ xíu, suốt ngày mê chơi, đâu có để ý đến ai. Hơn nữa, những người đến nhờ ông tôi chữa bệnh có hàng khối, làm sao tôi nhớ hết.
Tôi nhìn mẹ nhỏ Hồng, ấp úng với vẻ biết lỗi:
- Dạ, lâu quá nên cháu quên. Bà gật gù:
- Cháu quên. Con Hồng của bác cũng quên. Nhưng bác thì nhớ. Hồi đó, đang mùa mưa, ngày nào con Hồng cũng vòi cháu lấy giấy xếp thuyền cho nó. Rồi hai đứa đem thả lềnh bềnh đằng trước hiên. Cháu ngồi chồm hổm dưới đất. Con Hồng ngồi xếp bằng trên giường. Trôi một lát,
chiếc thuyền ngấm nước, chìm nghỉm. Con Hồng khóc om sòm.
Chuyện mẹ nhỏ Hồng kể khiến tôi ngẩn ngơ. Hóa ra tôi đã đánh bạn với con Hồng "chà-và"
từ nhỏ, chứ không phải đợi đến lúc "thương chơi" tôi mới "nghĩ về" nó. Và theo như lời mẹ
nó kể thì ngay từ hồi đó, nhỏ Hồng cũng đã làm tình làm tội tôi tơi bời. Nó "sai" tôi xé giấy
(hẳn là xé trong tập đi học) để xếp thuyền thả cho nó coi chơi. Khi tôi thả thuyền, nó lại tót
lên giường nó ngồi như bà hoàng. Trong khi đó, nó bắt tôi ngồi dưới đất như một đứa ở.
Nhưng mọi chuyện có lẽ không chỉ có thế. Chắc nó còn hành hạ tôi bao nhiêu thứ nhưng mẹ
nó không nhớ hết đó thôi.
Mải nghĩ ngợi lan man, tôi quên béng mục đích của việc tôi đến đây. Đến khi Gia Khanh xuất hiện và hỏi:
- Khoa đến chơi hả?
Tôi mới giật bắn người và sực nhớ ra tình cảnh hiện tại của mình. Không thực hiện được phương châm tấn công như đã đề ra, tôi rơi tõm vào thế hạ phong và ấp a ấp úng như một thằng ngọng:
- À... à...
Trong khi tôi cứ "à, à" và chưa biết làm sao thoát ra khỏi sự bối rối cứ mỗi lúc một tăng, mẹ
nhỏ Hồng đã kịp thời can thiệp. Có lẽ vẻ khổ sở tội nghiệp của tôi khiến bà động lòng. Bà nói với Gia Khanh:
- Khoa cùng quê với bác đó cháu! Nếu không có ông ngoại của Khoa thì con Hồng của bác
đâu có sống đến ngày nay!
Cũng như tôi, Gia Khanh vô cùng ngạc nhiên trước sự tiết lộ bất ngờ đó. Chỉ sau khi nghe mẹ nhỏ Hồng thuật sơ qua "sự tích thương hàn", Gia Khanh mới thôi sửng sốt. Nó nhìn tôi, chớp chớp mắt:
- Ông ngoại của Khoa giỏi ghê hén? Tôi hứng chí, bộp chộp:
- Ừ, ông Khoa chữa bệnh hay lắm! Chừng nào Gia Khanh bị...
Suýt một chút nữa tôi đã nói "Gia Khanh bị thương hàn". May thay tôi ngừng lại kịp. Nếu tôi
lỡ miệng nói ra, hẳn Gia Khanh sẽ rủa tôi đến chết vì cái tội "trù ẻo". Nhưng Gia Khanh vẫn không chịu buông tha tôi. Nó hỏi: