Hiểu Khê cười rộn ràng: “Trời ơi, có gì đâu mà anh khen em quá vậy. Con cái mọi nhà đều phải biết làm những việc đó mà, để đỡ đần bố mẹ chứ. Các anh là công tử nhà giàu, từ nhỏ đã có kẻ hầu người hạ, tất nhiên là không phải làm rồi”.
Mục Lưu Băng ngồi ngẩncả ra, trầm tư quên cả gắp thức ăn. Hiểu Khê giật mình, giằng lấy bát cơm của Lưu Băng, ra sức nhồi nhét đồ ăn và dặn liên tục: “Thôi anh ăn nhanh lên. Bụng anh không tốt càng phải chú ý ăn uống, ăn đúng giờ cũng rất quan trọng… Nể mặt em một chút được không, các món em làm toàn những món nổi tiếng, tuy không bì được với anh Giản Triệt nhưng cũng không đến nỗi khó nuốt đâu”.
Trước khi ăn, Lưu Băng chợt bật ra hai tiếng “cám ơn” khiến Hiểu Khê ngẩn cả người. Quái lạ, anh ta đã bắt đầu học được thói quen quan tâm tới người khác từ lúc nào nhỉ?
Đã mười giờ rồi, Hiểu Khê bắt đầu buồn ngủ rũ rượi nhưng cô phát hiện ra một điều là Mục Lưu Băng không có ý định về. Anh ta cứ ngồi yên lặng ở góc nhà, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm màn đêm. Anh ta ngồi mãi như vậy, phăng phắc như một pho tượng.
Hiểu Khê ngáp dài, không đành được, phải hỏi: “Anh không về nhà sao?”.
Lưu Băng vẫn không quay người lại, đáp trả: “Anh không có nhà”.
Hiểu Khê than thầm, không hiểu ăn xong, người anh ta bị sao thế không biết. Cô gượng chống trả cơn buồn ngủ, tìm hiểu nguyên nhân: “Anh không muốn về sao? Chỉ vì chuyện bố anh sao?”.
Lưu Băng lần này xoay hẳn người lại, đáp rành rọt: “Anh không có nhà”.
Hết chương 3
CHƯƠNG 4
Bản tin đặc biệt hấp dẫn nhất trong tháng của Học viện Quang Du. Chuyện tình kinh thiên động địa của cặp trai tài, gái sắc Mục Lưu Băng và Minh Hiểu Khê đang tới đỉnh cao trào! Nội dung bản tin đã viết tỉ mỉ như sau: Chàng công tử đẹp trai Mục Lưu Băng đã dọn đến nhà trọ của Minh Hiểu Khê, bắt đầu cuộc sống chung hạnh phúc.
Khi lên lớp, Hiểu Khê thấy Tiểu Tuyền nháy mắt hỏi cô: “Sao, mùi vị sống chung thế nào?”.
Hiểu Khê ngơ ngác: “Mùi vị gì cơ? Sống chung gì cơ?”.
Tiểu Tuyền đặp vào vai Hiểu Khê, nhìn cô tinh nghịch: “Cậu lại còn giả vờ không hiểu sao? Cậu đang sống chung với Lưu Băng còn gì? Mùi vị của anh ta chứ ai nữa”.
Hiểu Khê tức tối buông hai tiếng gọn lỏn: “Đồ quỷ!”.
Tiểu Tuyền năn nỉ: “Cậu thương mình, kể cho mình nghe đi. Mình quan tâm tới hai cậu thôi”.
Hiểu Khê hừ một tiếng, đáp: “Mình không dại. Mình mà kể ra, cậu sẽ mang tin tức bán ngay cho đám kí giả quái quỷ của trường”.
Bị Hiểu Khê đoán trúng, Tiểu Tuyền vẫn tỉnh bơ, thậm chí còn cười chống chế: “Thế mới gọi là bạn tốt có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia chứ. Cậu yêu đương hạnh phúc, còn mình có bạn trai đâu. Thế nên cậu phải tạo điều kiện cho mình kiếm chác chút đỉnh chứ?”.
Hiểu Khê thở dài ngao ngán, chợt cô nhớ ra một chuyện quan trọng, liền thắc mắc: “Mà tại sao mọi người lại quan tâm tới mình và Lưu Băng thế nhỉ?”
Tiểu Tuyền chậc chậc một hồi, ra ý chê cô kém hiểu biết: “Hỏi thừa quá đi. Mục Lưu Băng là thần tượng của bao cô gái, đẹp trai, lạnh lùng”.
Hiểu Khê băn khoăn: “Đó là về phía anh ấy, còn mình, tại sao mọi người không thù oán và căm ghét mình khi đã cưa đổ thần tượng của họ? Trái lại, họ còn rất hứng thú quan tâm tới mình?”.