Buổi học kết thúc sau 4 tiết giảng không ngừng của cô chủ nhiệm, cô hiện là một biên kịch có tiếng trong giới điện ảnh. Học viên ai cũng hào hứng và phấn khích, riêng tôi, cố đợi cả lớp về hết thì lon ton đến gặp riêng cô để trò chuyện vài phút.
- Thưa cô!- Tôi tiến đến gần khi cô đang thu đồ đạc để chuẩn bị về.
- Có vấn đề gì không em? Cô giáo nhìn tôi rất dịu dàng.
- Thưa cô, em muốn nói rằng buổi học của cô em rất thích ạ.
- Cô cám ơn em. Hai cô trò ta cùng đi cùng nói chuyện nhé!
Tôi bước theo cô, tôi bày tỏ một số quan điểm của mình về những gì cô đã giảng và quả quyết rằng, mình sẽ theo đuổi ước mơ này đến cùng. Tôi thừa nhận với cô mình là dân ngoại đạo không được rèn luyện bài bản về văn chương nhưng tôi khẳng định với cô rằng mình đủ đam mê để theo đến cùng. Và những thiếu sót đôi khi sẽ là động lực để tôi cố gắng. Cô giáo nhìn tôi và khẽ mỉm cười, cô động viên và hi vọng sẽ sớm nhìn thấy được tài năng của tôi ở lớp học.
Tôi về nhà, lên mạng tìm kiếm mọi thứ tài liệu và mọi thứ liên quan đến biên kịch. Đúng là trước đây tôi vẫn thường “bóc tách” mọi thứ từ phim ảnh nhưng quả thực điều đó chưa thể đủ. Đó là tôi mới chỉ đứng trên phương diện khách quan và theo cảm tính. Việc học và tiếp cận bộ môn này quả thật lượng kiến thức của tôi chỉ giống như giọt nước với đại dương, còn đam mê của tôi, tâm huyết của tôi. Tôi sẽ chất cao như núi Thái Sơn. Tôi khẽ mỉm cười với quyết tâm cao ngất của mình.
Tôi và Minh đã “say”. Khi tỉnh lại, mọi thứ giống như vừa trải qua cơn say xỉn.
Sáng chủ nhật, Vy hẹn tôi ở quán Bơm, cô gái này lúc nào cũng đúng giờ. Tôi đến đã thấy Vy ngồi đó từ bao giờ. Vy mặc váy trắng, áo khoác bò cá tính, tóc búi cao và trang điểm nhẹ nhàng.
- Xin lỗi, lần nào cũng bắt cậu đợi!- Tôi mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi.
- Hì, tại tớ đến sớm thôi.- Vy cười hiền.
- Sao hôm nay lại hẹn tớ ra thế này? Theo tớ thì điều này không bình thường chút nào.- Tôi nháy mắt lém lỉnh.
- À, muốn gặp cậu một chút trước khi đi.
- Hả, đã đi rồi sao?- Tôi há hốc mồm.
- Không, tớ chưa đi Úc, sao đi nhanh thế được khi mà visa còn chưa cấp chứ. Tớ đi Cát Bà 2 tháng để quản lý resort, sau đó tớ mới đi. Hồ sơ xin bảo lưu ở trường tớ làm xong rồi.
- Vậy hả? Làm tớ hết hồn. Sao không ở đây bù khú với tớ rồi mới đi Úc có hơn không? Ra ngoài Cát Bà làm gì? Ở đó không có tớ đâu, cậu sẽ buồn chết đó. – Tôi vênh mặt lên vẻ giận dỗi.
- Hì, tớ muốn thư giãn đầu óc một chút thôi!
Vy là bạn thân với tôi từ tiểu học, chúng tôi ở chung phố, hồi bé tý bố mẹ vẫn thường phân chia đưa đón hai đứa. Cấp hai chúng tôi chung trường nhưng khác lớp. Cấp 3 thì học khác trường còn lên đại học mỗi đứa một nơi và một ngành học khác nhau. Tôi vẫn thường gặp Vy ở café Bơm này. Quán café lần đầu tiên hai đứa lang thang trên đường Phùng Hưng rồi quyết định vào vì cái tên rất lạ, sau đó, mọi lần khác cứ hí hửng hẹn nhau ra Bơm ngồi. Chẳng biết vì tên của nó rất lạ hay chúng tôi thích cái không gian của quán nữa. Mỗi lần tôi chỉ cần nhắn cho Vy “quán cũ nhé!” thế là Vy hiểu ngay tức thì. Và sau nhiều năm tôi và Vy cũng chưa có ý định đổi sang một nơi khác để gặp nhau.