-Tại sao chứ? Yêu đương mà thế này à? Vì ai mà em lại biến ra thế này?
Tôi khóc, lần đầu tiên tôi khóc vì nhớ anh. Ngày này năm trước anh và tôi ở bên nhau,cùng thổi nến, cùng cắt bánh… trên những trang nhật ký chứa đầy những cung bậc cảm xúc ngọt ngào, vậy sao 365 ngày sau nó lại tồi tệ đến thế? Xa anh, tôi quên mất lý tưởng sống của mình. Xa anh, tôi dường như đánh mất hết đi mọi thứ…phải, tất cả mọi thứ.
-Em sao thế? Em say rồi, để anh đưa em về…
Rồi tay tôi quàng lên vai anh ta, bước những bước đi vụng về, chệnh choạng, con tim lạnh ngắt vì băng giá. Rốt cuộc, tôi vẫn không quên được anh. Rốt cuộc, tôi vẫn không thể ngừng yêu anh. Và rốt cuộc với tôi, anh vẫn là tất cả. Người đang dìu tôi đi đâu có chút ý nghĩa và vị trí gì trong trái tim tôi chứ? Chỉ là một kẻ thay thế không hơn. Tôi đúng là 1 con đàn bà lả lơi và mất dạy… Tôi cứ tự sỉ vả bản thân mình suốt quãng đường về nhà. Nếu ở bên kia anh biết tôi thế này có lẽ anh thất vọng lắm, liệu điều đó có khiến anh ngừng yêu tôi không?
Về tới cửa nhà, trước mặt tôi là gương mặt lạnh ngắt của anh cùng một bó hoa hồng đỏ thắm. Tôi giật mình tỉnh lại quên rằng trước đó mình đã từng mê man trong cơn say. Tôi lúng túng không biết phải giải thích với anh ra sao với cảnh tượng bây giờ. Anh lạnh lùng quay lưng còn tôi quay ra cố gắng cầu xin anh dừng lại
-Anh nghe em giải thích đã…
Anh im lặng 1 hồi nhưng rồi lại bước đi- đó là 1 điều đáng sợ vô cùng. Tôi như một cơn gió mỏng manh đang cố gắng níu giữ một dám mây đang chứa đầy tức giận. Nhưng một chút hy vọng cũng không hề có. Anh vĩnh viễn biến mất trong màn đêm hôm đó – vào ngày sinh nhật tôi. Anh đi như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi vậy.
Người tanói hạnh phúc nhất là trong ngày sinh nhật của mình có người yêu mình bên cạnh,còn tôi lại là 1 kẻ đau khổ nhất trên đời.
Tôi liệu còn mặt mũi nào để nói chuyện với anh không? Anh đã ngồi máy bay nửa ngày chỉ muốn dành cho tôi 1 món quà sinh nhật bất ngờ. Còn tôi, buông lơi bên 1 người đàn ông khác trước mặt anh. Tôi như một con mèo ăn vụng bị chủ nhân bắt gặp để rồi không bao giờ dám ngước mặt lên đối diện với chủ nhân
Tôi 22 tuổi, vẫn đủ trẻ để đón chờ những cái sinh nhật của tuổi 23,24. Nhưng tôi lại không dám. Tôi sợ, sợ mỗi năm sinh nhật của mình sẽ lại nhớ tới lỗi lầm của cái tuổi 22. Tôi sợ khi phải nhớ lại những giọt nước mắt đau tận cùng từ trái tim mình trong màn đêm cô độc hôm ấy, sợ ánh mắt giận dữ và thất vọng của anh, sợ cả những bước chân dứt khoát của anh bước ra khỏi cuộc đời tôi nữa. Và tôi sợ ngay cả chính bản thân mình nữa. Tôi ghê rợn, tự thấy cắn rứt với những bước đi lầm lỡ của mình.
2 lần sinh nhật tiếp theo sau đó tôi chỉ ở nhà, xem ti vi xong rồi tắt đèn đi ngủ,không dám đi đâu. Có khi nào đau khổ quá tôi lại ngã vào vòng tay của 1 gã trai lạ nào đó và tưởng tượng đó là anh không? Tôi sợ bản thân mình sẽ không kiềm chế được nỗi nhớ nhung về anh. Vì thế tôi chỉ ngoan ngoãn cất mình trong 4 bức tường. Trên đầu giường tôi vẫn đẻ cuốn nhật ký, thay vì những cảm xúc nồng nàn về tình yêu tôi viết trước kia, giờ nó chỉ còn là những con số đếm ngày anh và tôi chính thức không còn là gì của nhau nữa.