Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Yêu Đi Để Còn Chia Tay

» Thể loại: Truyện Teen

» Đăng lúc: 16:58 30/12/2013
» Lượt xem: 9086
↓Xuống cuối trang↓


Cái tôi cao ngất đã giúp Quân giữ lại nước mắt không để chảy ra ngoài, nhưng cổ họng cô vẫn cứ nghẹn ứ và sẵn sàng nức nở bất cứ lúc nào. Tất cả sức lực đều dùng để kiềm chế bản thân khiến người cô mệt nhoài.

Quân ngã lần thứ n, cú ngã không mạnh nhưng cũng chẳng phải nhẹ. Giống như một giọt nước tràn li, cô không muốn đứng lên nữa, cứ thế ngồi đó để nỗi buồn chiến thắng lòng kiêu hãnh, để nước mắt tự do tràn qua mí mắt mà nhỏ giọt trên nền xi măng. Điều duy nhất có thể làm là cắn chặt môi để những thổn thứckhông thành tiếng.

Sân partin không đông, mọi người ban đầu chỉ nghĩ đơn gian là cô tập chơi và bị ngã, cảnh này ở sân partin thì luôn có thể bắt gặp. Nhưng cô ngồi tại chỗ, cúi đầu đã rất lâu mà không đứng lên. Điều này khiến mọi người bắt đầu chú ý.

“Ngã đau lắm hả em?”

Tiếng Đăng dịu dàng vang lên rất gần.


Quân ngẩng đầu nhìn Đăng, tự nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng. Anh trượt giỏi như vậy, tập cho cô thì có khó gì, sao lại để cô đi một mình? Cô té đến mức không còn cảm nhận được nỗi đau nữa rồi, nhưng trong lòng thì bơ vơ lắm. Cảm giác như cả thế giới đều quay lưng lại, không một ai ở bên. Cảm giác như mình rõ ràng đang tồn tại, nhưng lại vô hình trong mắt mọi người.

Và hiển nhiên cảm xúc của Quân lại được chuyển hóa thành nước mắt.

Đăng cười hiền, bàn tay ấm nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt của Quân. Trông anh bình thản như thể ngay từ đầu anh đã biết cô sẽ ngã, anh biết cô sẽ khóc.

Quân giận dỗi tránh tay Đăng, giọng run run:

“Em đi một mình được rồi, khỏi quan tâm đi!”

Đăng mỉm cười qua hơi thở, đôi mắt nhìn Quân đầy yêu thương:

“Anh nói anh để em tự đi chứ anh nói để em đi một mình hồi nào? Anh vẫn dõi theo em đấy chứ. Em bảo em một mình thì anh ở đây thành không khí à?”

“Có gì khác nhau?”

Lời nói của Quân giống như sự phán xét hơn là câu hỏi.

“Sao không! Anh để em tự đi vì không có người nắm thì sẽ chẳng có người buông. Anh dõi theo em để em biết em không một mình. Có hiểu được không hả ngốc?”

Nước mắt Quân từ lúc nào đã ngừng rơi, đôi mắt đen láy còn ướt long lanh nhìn Đăng ngỡ ngàng. Cái cách anh nói cứ như thể anh biết toàn bộ chuyện của cô, biết rằng tại sân partin này, Thiên đã buông tay cô, trên con đường tình yêu, anh đã thả tay cô.

Đăng đọc được câu hỏi trong mắt Quân. Cô có khả năng giấu suy nghĩ rất kĩ, nhưng khi cần dùng đến mắt để nói chuyện thì cũng vô cùng khéo léo.

“Em sẽ trượt tiếp hay nghỉ?”

Cố tình lảng tránh, Đăng quay nhìn quanh sân như đang xem xét gì đó.

Trước giờ Quân vẫn làm theo phương châm “khi người ta muốn giấu thì đừng ép người ta phải nói dối”, thái độ của Đăng như thế nên cô cũng không gặng hỏi thêm. Anh biết cũng được, không biết cũng chẳng sao. Dù sao cũng chẳng có gì quá quan trọng.

Không nói thêm tiếng nào, Quân lặng lẽ tháo giày ra rồi lững thững đi vào bên trong phòng để giày.
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,73,74,[75],76,77,78 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Yêu, Đi, Để, Còn, Chia, Tay, Truyện, Teen, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Em Đã Là Thiên Thần
icon Luôn Sẵn Sàng Tặng Cậu Cái Ôm
icon Vợ Ơi! Chào Em
icon Không có sự tình cờ, đó là số mệnh
icon Con Nhóc Bướng Bỉnh
icon Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái
icon Bao Nhiêu Cũng Không Đủ
1234...101112»
» Online: 1
» Trong ngày: 10
» Tổng: 9086 - Load: 0.0001s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>

XtGem Forum catalog