“Mày thích cười trên nỗi đau của người khác nhỉ!”
Mặt Linh méo xếch.
“Thì tao có cười được trên nỗi đau của chính mình đâu.”
Linh lắc đầu chịu thua. Theo tính toán của cô thì người yêu của Quân phải là người vô cùng kiên nhẫn, vô cùng điềm tĩnh, hơn nữa phải có một trái tim khỏe mạnh và thần kinh thép. Nếu không thể nào cũng có ngày bị Quân làm cho đứt mạch máu chết tức tưởi.
Trùng hợp làm sao! Ngay khi Linh vừa nghĩ đến người yêu của Quân thì Thiên xuất hiện ở cửa ra vào canteen.
Ngay khi ánh mắt Thiên chạm đến nơi thì Linh giơ tay vẫy liên tục, nét mặt hồ khởi đến mức những người khác còn tưởng anh là người yêu của cô.
Quân vì ngồi quay lưng lại phía cửa nên không nhìn thấy anh đang lại gần. Tuy nhiên nhìn cái kiểu của Linh lúc này thì cô không cần quay lưng lại cũng biết Linh đang vẫy ai.
Thiên đến ngồi vào ghế bên cạnh Quân thì cũng là lúc Linh đứng lên.
“Tao đi gọi điện cho cục cưng đây.”
Quân chau mày nhìn theo bóng Linh đang thoăn thoắt rời đi. Cô quá rõ về tính cách của Linh rồi. Với mọi chuyện Linh đều quan trọng hóa quá mức cần thiết.
Không dưới một lần Quân nói với Linh rằng không phải lúc nào cô và Thiên cũng cần ở riêng với nhau. Thế mà Linh một tai nghe vô một tai cho ra, lần nào cũng tỏ ra “biết điều” rồi chuồn thẳng.
“Bạn em ghét anh lắm đúng không?”
Thì ra nãy giờ Thiên cũng đang nhìn theo bóng Linh. Cái cách cô rời khỏi cứ y như là trốn tà.
“Nó quý anh lắm đấy.”
Quân có vẻ ngán ngẩm.
Thiên không nói gì nhưng nét mặt anh đang ngạc nhiên vô cùng.
“Lúc nào nó cũng nhai bên tai em nào là phải quan tâm anh, phải dành nhiều thời gian để hai người bên nhau. Em quen em không sợ mất thì thôi, chả hiểu nó sợ cái gì nữa.”
Quân thở dài.
Nhìn dáng vẻ như già đi mấy tuổi của Quân, Thiên cười hiền, dịu dàng xoa đầu cô.
“Hôm nay nhà mình có khách đấy.”
“Là ai vậy anh?”
“Là gia đình bác anh ở Đà Lạt xuống chơi, bác ấy là chị của mẹ.”
Quân gật gù ra chiều đã hiểu dù chẳng biết đó là ai.
Buổi chiều khi Quân và Thiên trở về nhà đã thấy trong gara chễm chệ một chiếc fortuner đen bóng. Trong nhà đang rôm rả tiếng cười tiếng nói vui vẻ.
Ngay khi cả hai bước qua ngưỡng cửa, một cô gái trạc tuổi Quân từ trong nhà chạy ùa ra lao vào lòng Thiên.
Hôm nay truyện đã phát hành ở Hà Nội rồi nhé các tình yêu của Quái :*
“Thiên đi học về hả? Chị bé đợi Thiên lâu lắm rồi.”
Vòng tay qua thắt lưng Thiên, cô gái chu môi nũng nịu.
Quân ở bên cạnh nghiêng đầu quan sát, mặt không chút biểu cảm.
“Đây là Kim, chị họ anh, con của bác.”
Thiên vội quay ra giải thích cho Quân hiểu đồng thời cố gắng gỡ tay Kim ra.
Nhưng mọi nỗ lực của anh đều vô ích, Kim càng lúc càng siết chặt vòng ôm của mình hơn.
“Đây là người đến ở nhờ à?”
Vẫn ôm Thiên, Kim chau mày nhìn Quân, ánh mắt quét dọc đánh giá rồi ánh lên cái nhìn coi thường.