Ánh tà dương đỏ rực như máu nhuộm kín bầu trời, đè nặng mặt đất.
Đàn chim hoang mang sải cánh tìm đường về tổ ấm.
Trong khung cảnh hoang vu đến cô tịch, Quân lặng lẽ bước từng bước đến ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế trong sân vườn.
Sắc chiều làm lòng cô trở nên ảm đạm và nặng nề đến khó thở.
Bấy lâu nay đã phớt lờ những cảm giác đang dâng lên trong lòng, để sự ương bướng điều khiển bản thân. Đến hôm nay cô thừa nhận cô rất buồn khi Thiên đối xử với mình như thế.
Mồi cho mình một điếu thuốc, Quân chán nản nhả từng cuộn khói trắng đục ra không gian.
Làn khói mỏng nhanh chóng tách ra từng sợi nhỏ, bao bọc cô trong cái lạnh lẽo cô độc.
Sắc máu đỏ rực càng lúc càng đè nặng lên không gian hoang tàn.
Đỏ rực rỡ nhưng lạnh lẽo.
Đỏ bao la nhưng hoang vu.
Đỏ nóng bỏng nhưng lại cô quạnh.
Không còn khái niệm thời gian, Quân cứ ngồi bất động, hút thuốc như một cái máy được lập trình, hoàn toàn không phát hiện ra đầu lọc cạnh mình càng lúc càng nhiều.
“Sao lại tỏ ra như mình đang rất buồn như vậy? Anh cảm thấy em không nhưng ổn mà còn rất vui mà.”
Tiếng Thiên bất ngờ vang lên kéo Quân ra khỏi sự huyễn hoặc hư ảo của làm khói thuốc. Anh đang ngồi trên chiếc ghế mà cô đang ngồi cạnh. Lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau, họ cũng ngồi như thế này, cũng khoảng cách này. Nhưng giờ đây cảm thấy xa hơn rất nhiều.
Quân mắt nhìn thẳng, dấu đi nụ cười méo mó trong vỏ bọc hờ hững:
“Ừ! Anh cảm thấy đúng rồi đấy.”
“Nếu đã vậy thì đừng có ngồi đây đốt thuốc như hút để còn chết như thế.”
Thiên cố tỏ ra không quan tâm, giọng điệu dửng dưng nhưng vẫn để lộ chút khẩn trương.
“Anh để ý làm gì? Đi mà lo cho cô người yêu xinh đẹp của anh đi.”
Quân đột nhiên trở nên gay gắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thiên đầy phẫn nộ.
Dù cô có cố tỏ ra như không cảm thấy gì thì anh cũng phải hiểu rằng cô rất không vui, rất khó chịu khi thấy anh bên người khác chứ.
“Ừ! Phải rồi. Em có thằng đó lo lắng cho rồi, đâu có đến lượt anh phải bận tâm.”
Thiên cũng bắt đầu mất bình tĩnh.
Từ hôm cãi nhau, chưa một ngày nào cơn ghen không dày vò anh. Cảm thấy tự ái và tổn thương, anh cố tình cho cô thấy cảnh anh bên người khác, vậy mà cô chẳng chút bận tâm.
Phải rồi! Cô không yêu anh thì để tâm đến những trò trẻ con của anh làm gì. Sao bây giờ anh mới hiểu ra mình đang làm việc dư thừa nhỉ?
“Em chả cần một ai phải lo cho em hết, em sẽ tự lo cho chính mình.”
Quân giận dữ đứng lên bỏ đi, tay vẫn cầm điếu thuốc chưa hút được một nửa.
Thiên nheo mắt nhìn xuống đống đầu lọc ngổn ngang mà Quân bỏ lại, trái tim đau quặn khiến anh không thể nghĩ thêm gì nữa. Bản thân anh cũng không nhớ mình làm cách nào chạy theo Quân và giữ tay cô lại.
4.
Trong ánh chiều tàn buồn hiu hắt, Thiên cương quyết giữ tay Quân lại mà quát lớn: