Quân về đến nhà trời đã gần trưa, cái nắng gay gắt khiến da cô có cảm giác bỏng rát. Nắng vàng vọt vén rèm cây, hùng dũng thiêu đốt mặt đất. Tiếng ve vang lên rền rỉ như sợ người ta quên mất sự tồn tại của chúng. Căn nhà sơn trắng nằm trong một con hẻm vắng người im lìm cánh cửa đóng phảng phất sự cô liêu. Không gian ngoài tiếng ve cũng chỉ có tiếng ve.
Ung dung tiến về phía cửa, Quân vừa đi vừa huýt sáo, tay tung tung chùm chìa khóa nhà.
Sớm không bằng đúng lúc, ngay khi cô vừa đến trước cửa toan tra chìa vào ổ thì cánh cửa mở ra, đập thẳng vào trán cô một cái đau điếng.
Trong nhà có người?
Quân ôm cái trán nhức nhối của mình, ngơ nhác nhìn bà Nguyễn đang đứng sau cánh cửa. Đúng ra giờ này mẹ cô phải đang ở nông trường cà phê trên Buôn Mê Thuật với ba cô. Sao giờ này lại xuất hiện ở đây?
“Đi đâu về vậy?”
Không hề áy náy trước cú va chạm trời giáng mà mình là nguyên nhân, bà Nguyễn thản nhiên hỏi.
“Xuống nhà Diệu”
Quân cũng chẳng mong nhận được lời xin lỗi hay quan tâm từ mẹ mình. Cô nhún vai đồng thời đi vào nhà, đến ngồi “phịc” xuống ghế sofa, tay cầm điều khiển mở TV.
Theo ngay phía sau cô, bà Nguyễn đến ngồi vào vị trí đối diện, cất giọng đều đều:
“Ba mẹ định mua một nông trường nữa trên Đắk Lắk”
“Mẹ đang hỏi ý kiến của con à?”
Ngả hẳn người vào lưng ghế, Quân lười biếng gác chân lên bàn, tay liên tục chuyển kênh TV.
“Không!”
Bà Nguyễn lắc đầu.
“Vậy nói với con làm gì?”
Quân tiếp tục chuyển kênh, sau một hồi thì tắt hẳn vì không tìm thấy kênh nào đáng coi. Cô đứng dậy, vươn vai ngáp dài rồi bỏ về phòng.
Đừng vội kết luận rằng quan hệ giữa hai mẹ con Quân không tốt. Trái lại, tuy không có nhiều thời gian bên nhau nhưng cả hai rất thân. Họ vừa là mẹ con, lại vừa như bạn bè, thế nên khi nói chuyện thì không câu nệ nhiều. Ngay cả cách xưng hô cũng có chút kỳ quái.
Quân lên phòng không lâu thì trở lại phòng khách, mang vác theo gương mặt ngơ ngác, một tay xỏ túi quần, một tay xoa đầu đến rối tóc.
“Đồ của chị đâu hết rồi?”
Hướng về phía mẹ mình, mặt cô càng ngây ngô hơn.
Và đây chính là cái cách xưng hô kỳ quái đó.
“Chuyển qua bên nhà cô chú Phương rồi”
Bà Nguyễn trả lời giọng đều đều, tay lật trang báo đang đọc dở.
“Ơ! Em đem đồ chị qua đó làm gì?”
Quân càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ba mẹ không yên tâm con ở nhà một mình nên đã nói cô chú Phương cho ở cùng”
“Thế trước giờ chị chẳng ở một mình à?”
“Trước khác giờ khác! Ở nhà một mình rất nguy hiểm”
Bà Nguyễn rời mắt khỏi tờ báo, liếc nhìn con mình qua cặp kính. Gần đây đọc báo, bà thấy rất nhiều vụ đột nhập tư gia cướp của nên có chút bất an. Tính Quân lại hay quên, có khi đi ngủ đến sáng thức dậy thấy nhà mát rượi toàn gió là gió mới phát hiện đêm qua không khóa cửa. Vì thế bà càng không yên tâm hơn.
“Thôi thua! Đồ cũng đem đi rồi, còn nói gì được nữa”