"Em uống rượu say rồi, tới đây đón em được không? Em muốn đến chỗ anh"
Có phải cô gọi nhầm số? Giọng điệu lúc này có chút quyến rũ như cô gái nhỏ sau khi say, đang nỉ non làm nũng với người yêu... Cô muốn gọi cho Đỗ Phi Vân sao? Xem ra là đã quá say.
Anh cũng không định phân rõ phải trái vào lúc này, nói ngay, "Chờ anh, anh đi ngay"
Anh biết nơi tổ chức tiệc rượu, thay quần áo, tới chỗ cô bằng tốc độ nhanh nhất.
Cô ngồi xổm trên vỉa hè, chịu đựng cảm giác nôn mửa khó chịu.
"Thải Lăng?" anh lo lắng cúi gần xuống.
"Anh tới rồi!" ngẩng mặt nhìn anh, môi nở nụ cười thỏa mãn như hoa, đem cơ thể mềm nhũn dựa vào người anh. Dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại, giống như anh là cả thế giới của cô...
"Đi nào, anh đưa em về" nhận lấy chìa khóa xe từ cô, ôm thắt lưng giúp cô đứng dậy.
"Em muốn đến chỗ anh" cô mở miệng yêu cầu.
Anh bước từng bước một, không nói, tiếp tục đi về phía trước.
Không nói gì, tức là đồng ý. Cô thở dài, hai tay ôm chặt eo anh.
Để cô ngồi ổn định xuống bên phải ghế lái, thắt dây an toàn, mới đứng vững lại trên đường.
Bầu không khí bên trong xe im lặng, cô dựa vào lưng ghế, khép hờ mắt, xem ra có vẻ đã rất mệt.
Anh tắt điều hòa, mở hờ cửa kính, không khí bên ngoài sẽ khiến cô khá hơn một chút.
Ngoài đường ban đêm rất yên tĩnh, bọn họ đều im lặng, chỉ có tiếng nhạc phát ra từ radio, nhè nhẹ vang lên trong xe, hết bài này đến bài khác.
'Đối mặt với sự im lặng chưa từng có của anh
Lại cảm thấy hoang mang vô cùng
Cuối cùng mở lời nói ra quyết định
Em muốn quên đi cuộc tình này
Anh chưa bao giờ thử hiểu em
Yêu anh còn hơn cả bản thân mình
Nhưng những cố gắng mà em đã làm
Anh nhìn thấy nhưng lại không để tâm đến
Mang trái tim trao cho anh
Trả nợ tình
Đau khổ đến mấy em vẫn cam chịu
Nhưng anh lại không động lòng
Không cảm kích
Một mảnh chân tình theo gió bay xa
Nhận về đau khổ
Tình vẫn như trước
Một mực yêu anh không thể dừng lại
Cho dù có quay đầu lại
Vẫn cứ sai lầm
Vẫn yêu anh không muốn cách rời'
(Ca khúc Từ của Lâm Hiền)
Tại sao... lại phát bài hát này?
Anh vừa nghe được, tâm trạng hơi chấn động, tay nắm chặt vô-lăng, mắt nhìn sang phía cô, cô im lặng khác thường, hơi nhíu mày, không thể nhìn ra cảm xúc.
Cô ấy cũng nghe thấy?
Chạy xe đến dưới khu nhà anh ở, anh giúp cô vào nhà, hỏi "Cần tắm rửa không?"
"Cần" đương nhiên, đưa tay đòi quần áo.
Sau khi tắm, trên người cô có cùng một mùi sữa tắm thơm giống anh, mặc quần áo quá cỡ của anh, tẩy lớp trang điểm, dung nhan thuần khiết dường như không hề thay đổi sau tám năm, ẩn tình trong đôi mắt vẫn là quyến luyến, nháy mắt, anh cơ hồ như có ảo giác, nghĩ về những ngày cũ...