Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Nợ Em Một Hạnh Phúc

» Thể loại: Truyện Teen

» Đăng lúc: 17:30 30/12/2013
» Lượt xem: 11379
↓Xuống cuối trang↓


Anh thì vẫn chỉ gật đầu một cái, coi như là chào hỏi rồi lại vùi đầu vào mấy linh kiện điện tử.

Cái gì chứ, người này nhất định cứ phải khô khốc như vậy sao? Ngày cuối cùng rồi, chả nhẽ không thể bố thí cho cô vài câu nói sao? Tốt xấu gì cũng giả vờ một chút chứ.

Quên đi, sớm đã biết anh ta không biết điều, quen là được rồi, không nên so đo nữa. "Này, anh ăn gì chưa? Có cần tôi mua bữa trưa giúp không?"

Lúc này, anh cả đầu cũng không ngẩng lên, "Tôi không đói bụng"

"Oh". Liên tiếp bị bẽ mặt hai lần, cho dù da mặt cô có làm bằng sắt cũng không dám đưa ra cho anh mài.

Cô biết ý mà ngồi vào chiếc ghế tựa trong góc, không quấy rầy anh làm việc.

Keng! Thẻ âm thanh rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nho nhỏ trong không gian yên tĩnh.

Cô nhìn lên, rồi lại trở về với quyển sách giáo khoa, tập trung để chuẩn bị cho bài kiểm tra ngày mai.

Rầm! Ổ đĩa CD-ROM chưa được cài đặt, rơi xuống tạo ra một tiếng vang lớn hơn.

Cô kì quái nhìn anh vài giây, mới chậm rãi nhìn lại quyển sách, lật trang tiếp theo, tiếp tục xem.

Sau một thời gian... Rầm!

Lần này không có cái gì rơi, cũng không đụng phải cái gì, bởi vì... bị đụng là anh.

Lạc Thải Lăng buông sách, nhìn chằm chằm vào cạnh bàn và Quan Nghị đang cau mày xoa eo kia.

Hôm nay anh ta có vẻ không giống mọi ngày.

Người này làm việc có tiếng cẩn thận, hôm nay lại liên tiếp xảy ra chuyện. Rốt cuộc là anh ta bị sao vậy?

Khóe mắt lặng lẽ nhìn kỹ anh, anh đã đi ra ngoài rót một cốc nước ấm, chống lấy lưng ghế mà ngồi xuống, từ từ uống. Nếu quan sát kĩ hơn một chút, sẽ phát hiện lông mày của anh hơi chau lại, sắc mặt tái hơn so với bình thường.

Lẽ nào...

Cô bỗng bỏ sách vở sang một bên, tiến đến nắm lấy bàn tay run rẩy của anh... thật lạnh

Anh giật mình, "Cô..."

"Đồ ngốc, cơ thể không thoải mái tại sao không nói?", tay phải đặt lên trán anh rất tự nhiên, "Bị cảm rồi phải không? Có sốt không?"

Anh giật mình, quên không kéo tay cô xuống.

"Nói đi chứ, cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì?"

Người này bình thường rất kín kẽ, cho dù sinh bệnh cũng không thấy khá hơn, cô thực sự không cảm thấy ngạc nhiên.

Không thể trông cậy vào sự giúp đỡ của anh, cô trực tiếp thu dọn đồ đạc, cho sách vở vào túi, ném đồ của anh cho anh, lại cầm chiếc áo khoác bên cạnh. "Mặc vào, áo khoác cứ quăng lung tung, chả trách mà bị cảm lạnh. Có mang bảo hiểm y tế không? Đợi một chút chị Vương về, chúng ta đi bác sĩ."

"... Tôi không có cảm."

"Câm miệng". Tính tình của anh thế nào cô còn không biết sao? Lần trước cánh tay thiếu chút nữa bị tàn phế mà anh vẫn thản nhiên như thiên hạ thái bình. "Anh cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy để làm gì? Để cho mọi người biết thì xấu hổ lắm sao?""Tôi không cố cậy khỏe", chẳng qua anh... đã quen một mình mà thôi, không nghĩ sẽ có người cùng anh đối mặt, thật sự chưa bao giờ nghĩ tới.

Thực ra anh không có cảm lạnh, chỉ là ... đau dạ dày mà thôi.

Ngay cả anh cũng ngạc nhiên, cô lại có thể phát hiện ra anh không khỏe. Cả một buổi sáng, chị Vương ở cùng một phòng với anh cũng không hề biết. Cho tới nay cũng chưa có ai nhìn ra, anh còn tưởng rằng anh che giấu rất tốt.
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,19,20,[21],22,23,81 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Nợ, Em, Một, Hạnh, Phúc, Truyện, Teen, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Em Đã Là Thiên Thần
icon Luôn Sẵn Sàng Tặng Cậu Cái Ôm
icon Vợ Ơi! Chào Em
icon Không có sự tình cờ, đó là số mệnh
icon Con Nhóc Bướng Bỉnh
icon Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái
icon Bao Nhiêu Cũng Không Đủ
1234...101112»
» Online: 1
» Trong ngày: 1
» Tổng: 11379 - Load: 0.0043s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>