- Hì, đẹp lắm, cảm ơn anh trai nhiều nhiều nha,hehe, có anh trai sướng thật, biết thế em kiếm 1 ông anh trai từ lâu rồi, ngày nào em cũng quàng đi học đấy.
- Thế thì được rồi, cũng khuya rồi, học chút nữa rồi đi ngủ sớm đi em.
- Em biết rồi, ngủ ngon nha anh.
- Uh.
Nhắn tin với kẹo mút xong tôi cũng định đi ngủ nhưng có ngủ được đâu, ngủ cả ngày rồi. Đành lôi sách vở ra đọc vậy, nhưng lúc ốm đau như thế này mới cảm thấy mình thật yếu ớt, chân tay cứ bủn rủn, đầu óc trống rỗng, đọc mà chả vào được cái gì, thôi đành lên giường vậy.
12h đêm, có 1 cuộc gọi đến, là của Ly, cầm điện thoại trên tay mà ngập ngừng không biết nên nghe hay không, vì giờ cũng khuya rồi, với lại tôi không quen nói chuyện điện thoại với người lạ lắm. Bấm nút từ chối rồi nhắn tin lại.
- Bây giờ khuya rồi, D không nghe điên thoại được đâu.
- Nghe 1 chút thôi được không, Ly đang khóc...
- Alo
- uh, D đây!
Tôi nghe thấy tiếng khóc bên kia đầu dây
- Được rồi, nín khóc kể D coi có chuyện gì.
- Bà ngoại Ly ốm nặng lắm, bố mẹ ly hồi nãy nghe tin đi về cả đêm rồi, bây giờ Ly ở nhà 1 mình vừa sợ vừa lo cho bà lắm.
- Ly đóng hết các cửa nhà chưa.
- Ly đóng hết rồi.
- Vậy được rồi, nghe D nói này. Bây giờ Ly ngừng khóc, bình tĩnh lại được không.
- Uh, hix hix.
- Bà ly ốm, D biết Ly rất lo cho bà, nhưng khóc không giải quyết được chuyện gì cả, mình lo cho bà, thương bà thì để trong lòng là bà biết mà.
- Nhưng Ly sợ lắm, Ly không thường xuyên được về thăm ông bà, lỡ mà không được gặp bà lần cuối thì.
- Đừng nói gở thế nữa. Bà ly sẽ khỏe lại thôi. Ông bà già rồi nên những lúc ở bên ông bà thì cố gắng báo hiếu cho ông bà, làm ông bà vui, không kẻo sau này lớn lên rồi sẽ hối hận lắm. Bây giờ cứ mong bà sẽ khỏe lại rồi khi nào có dịp gần nhất thì về thăm bà, như thế là biết thương bà rồi.
- Ly hiểu rồi, cảm ơn D.
- Uh, không có gì, ta là bạn mà.
- Xin lỗi vì gọi điện cho D lúc này, thật sự Ly không còn biết gọi cho ai nữa.
- Uh, không sao, D hiểu tâm trạng của Ly lúc này mà.
- Cảm ơn D nhiều.
Tắt điện thoại, tôi khẽ mỉm cười......
Hôm sau đi học, hóa ra trong lớp có dịch lây lan nặng hơn tôi nghĩ, hơn nửa lớp phải nghỉ vì phát ban, thành ra lớp trống vắng hẳn, thầy cô đến cũng chỉ cho ôn lại bài chứ không dạy bài mới vì sợ những đứa nghỉ không được học. Còn 1 số tiết thì được ngồi chơi.
- Hôm qua con bạn mày sang hỏi thăm mày đấy. Thằng này sướng thế, nghỉ ốm cái là bao nhiêu em hỏi. Thằng Đ nói.
- Bạn nào.
- Con bạn thân mày ấy.
- À thế à, uhm, tao biết rồi. Hôm qua lớp nghỉ nhiều không mày,
- Hôm nay nghỉ thêm 5, 6 đứa, chúng nó lây nhau cả.
- Sao mày không bị lây?
- Tao bị từ hồi nhỏ rồi, bị rồi thì không bị lại nữa.
- Tao cũng từng bị phát ban rồi mà vẫn lây đấy.
- Đó là vìmày yếu như con sên, chứ khoẻ như tao thì sao bị được, hehe.